Nội Tuyến

Chương 61: Lúc trời tối gió to. (3)




Ba người họ đúng là một tổ hợp kỳ quái, nói là anh em chẳng giống, bảo bạn bè cũng không phải, một như hung thần, một mặt mày sưng húp không ra người, chẳng cần mặc trang phục bệnh nhân tâm thần, ai nhìn thấy cũng né tránh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngốc Đản bảo bọn họ dừng lại, hắn đã chọn được địa điểm hành nghề rồi, đó là khu vực có mấy đơn vị nhà nước, giờ này tất nhiên là đóng cửa về nhà hết từ lâu, không có quán hàng nào ở đây, đường xá vắng vẻ, có nhiều cây lớn, rất thích hợp làm chỗ mai phục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhét vào tay Tiểu Mộc:" Này, cầm lấy, cướp một vụ là xong
Là một tấm bìa các tông được bọc ngoài bởi giấy bạc trong gói thuốc lá, nhìn bề ngoài sáng loáng, nhưng mà giả tới phát tởm, Mộc thiếu gia thẩm mĩ cao, nhìn nhăn mặt không tiếp nhận được:" Ngốc Đản, cái này còn giả hơn kỹ xảo ba xu của phim trong nước, anh bảo tôi cầm nó đi cướp à
" Ăn cướp phải dựa vào kỹ năng thủ đoạn, không phải chỉ cần ngang ngược thô bạo ..
Hơn nữa cướp và cướp giật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, giáo sư, dạy hắn đi
Ngốc Đản chỉ huy:

Giáo sư Lư liệt kê cho Tiểu Mộc nghe mấy điều khoản trong luật hình sự, ăn cướp phạt tù có kỳ hạn từ ba tới năm năm, nếu tình tiết đặc biệt ác liệt, trên mười năm thậm chí chung thân
Còn cướp giật thì nhẹ hơn, nhẹ nhất chỉ xử phạt quản lý trật tự trị an
Cho nên giáo sư Lư rút ra kết luận:" Làm người đừng quá tàn nhẫn, gây án cũng đừng quá tàn nhân, chúng ta chỉ kiếm một ít lộ phí thôi, không phải định dựa vào ngón nghề này để làm giàu, cho nên để lại đường lui
Cướp không được thì cùng lắm để giống như tôi, bị người ta đánh một trận là cùng, không bị gọi cảnh sát
Mộc thiếu gia nghe mà trố mắt, giờ y thực sự hoài nghi cả hai người này có bệnh thần kinh nghiêm trọng, có điều ngẫm nghĩ kỹ thì đúng là có vài phần đạo lý, không phải là loại tội phạm nhiều lần bị pháp luật đả kích thì không sống tới tầm cao này
Ngốc Đản thấy vị đại thiếu gia này lơ ngơ như thế thì tự mình dạy y cách ăn cướp, đó là cầm "con dao" này bất thình lình nhảy ra, xỉa vào mặt đối phương, động tác phải nhanh, loáng qua trước mặt một cái, người ta có thể nghĩ là cái gì
Đủ tỉnh táo nhận ra dao thật với giả à
Tranh thủ lúc đối phương sợ hãi thì giật đồ chạy là được
" Yên tâm đi, không sao đâu, có yểm hộ mà
Ngốc Đản vỗ vai Tiểu Mộc, người yểm hộ chính là Lão Lư mắt mờ chân chậm, còn về phần Ngốc Đản làm gì ấy à
Hắn nói, tôi đứng ngoài đốc chiến thôi, không lộ diện được, bằng vào tướng mạo của tôi mà xuất hiện giữa đêm khuya, người ta ngoan ngoãn cởi cả quần áo giao nộp, thế thì còn gì là vui nữa
Tên chết tiệt này, té ra là rảnh rỗi quá độ nên kiếm trò vui đây mà
Có điều Lư Hồng Bác lại rất thích cái bộ dạng ngại ngùng giống như cô gái sắp lên kiệu hoa của Tiểu Mộc, nên ông ta vào hùa với Ngốc Đản, xúi giục:" Thực ra đơn giản lắm, gây án cũng giống như lên giường vậy, đều rất sướng
" Vớ vẩn, so thế quái nào được mà so, lên giường là chuyện mỹ hảo, đôi bên cùng muốn, còn đây là ý muốn từ một phía, phía kia bị cưỡng ép
Mộc thiếu gia phản bác luận điệu méo mó:

" Chính vì là cưỡng ép, cho nên mới mỹ hảo đấy, cứ làm thử một lần đi, cậu sẽ thích thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo sư Lư cười dâm dật nói một lời hai ý, thấy Tiểu Mộc vừa đứng lại một cái, ông ta lập tức phòng bị chỉ cái mặt nát bét của mình:" Đừng khích tôi, nếu tôi ra mặt, người ta sẽ chạy ngay lập tức, có muốn cướp cũng không được
Được rồi, gặp phải hai kẻ bệnh thần kinh, mình còn làm gì được nữa đây
Mộc thiếu gia cứ do dự mãi, bước chân lừng khừng, một mặt nghĩ có nên làm việc này không, mặt khác lại nghĩ chuyện về nhà
Cứ ngần ngừ quanh quẩn trước cổng của một đơn vị, bỏ lỡ tới mấy con mồi
Giáo sư Lư nhìn mà sốt ruột, khi phát hiện ra có con mồi mới, đẩy sau lưng Tiểu Mộc:" Đi mau, đi mau, có người nữa tới kìa, tên này gầy gò, dễ dọa lắm
Bị người ta đẩy vào con đường ăn cướp, Mộc thiếu gia cắn răng, loẹt quẹt dép lê xông tới, dừng trước mặt người kia, rống lên:" Đứng lại
Đối phương là một thiếu niên gày gò ốm yếu, tức thì khiếp đảm tái mặt
Mộc thiếu gia tay cầm "dao", làm ra vẻ hung tợn, múa dao qua mặt con mồi, quát:" Cướp đây, anh mày không thiếu tiền ...
Đừng phản kháng, nếu không cho mày biết tay
" Anh ơi, anh không thiếu tiền còn đi cướp làm cái gì ạ
Thiếu niên rụt rè nói, hơn nữa nhìn kỹ rồi, là một anh trai ăn mặc cảm giác rất thời đại, còn đẹp trai nữa chứ, khiến hắn muốn sợ cũng khó:

Bỏ mẹ, nói nhầm rồi, Mộc thiếu gia muốn vả miệng mình, anh đây giàu quen rồi, chưa bao giờ nghèo, mở mồm ra là khoe tiền
Hỏng hết cả không khí, còn cướp cái gì nữa, Mộc thiếu gia chán nản phất tay:" Thôi đi đi, nhìn một cái biết ngay mày là hạng nghèo rách, ăn mặc kiểu gì thế kia, cướp của mày chẳng có tí cảm giác thành tựu nào
Không ngờ câu nói này khiến thiếu niên đang chuẩn bị bỏ đi nổi giận, tuổi trẻ mà, ít thiếu nhất là những lúc lửa bốc lên đầu, vung tay tát luôn:" Vờ vịt cái mẹ gì, làm như mày không nghèo vậy, thằng điên
Chát một phát, cái tát không mạnh nhưng như sấm nổ, thiếu niên kia tát xong sợ tái mặt, thôi chết rồi, mình còn đánh cả ăn cướp, may mà thằng cướp sững ra, hắn cuống cuồng bỏ chạy, quýnh quáng thế nào chân nọ vấp chân kia, ngã dập mặt, chẳng dám kêu đau, bò dạy chạy tiếp
Vụ cướp khôi hài nhất thế kỷ kết thúc ở đó
Một lát sau Mộc thiếu gia tay ôm một bên má tưởng chừng vẫn còn rát đề về chỗ nấp, Lão Lư đã cười tới sắp thăng thiên rồi, cứ mỗi lần nhịn được nhìn thấy bộ mặt chưa hết bàng hoàng của Tiểu Mộc là lần nữa ngã lăn ra đất, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại bị cơn buồn cười cắt ngang
Mặc dù không cướp được gì cả, nhưng đại thù được báo rồi, Lão Lư khó khăn lắm mới ngừng cười được, còn vờ vịt an ủi Tiểu Mộc:" Bọn trẻ thời nay thật quá đáng, cậu còn chưa làm gì hắn, mà hắn đã đánh cậu rồi, thật là ..
Ha ha ha ha
Nửa câu cuối ông ta không nói ra được nữa, bị tiếng cười nhấn chìm
Mộc thiếu gia mặt như đưa đám, thấy mất thể diện vô cùng, bực tức ném con dao nát đi, bỏ gánh:" Tôi không làm nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.