Nội Tuyến

Chương 63: Lúc trời tối gió to. (5)




" Đi thôi, giờ chúng tôi tin cậu rồi
Lão Lư khoác vai Tiểu Mộc kéo đi, an ủi chàng trai tổn thương:

Mộc Lâm Thâm thì không tin họ tin mình, chẳng may bị lừa tới chỗ khuất giết đi thì oan quá:" Sao, sao hai người tin tôi
" Bằng vào đôi mắt này, nếu bây giờ tôi còn chưa nhìn ra cậu không phải cảnh sát thì quay về bệnh viện tâm thần luôn cho rồi, lăn lộn ngoài đời gì được nữa
Đám cảnh sát tôi từng gặp, tên sau gian hơn tên trước, tôi bị bọn chúng bắt mười mấy lần rồi, cậu nói xem, không cẩn thận được không
Lão Lưu hậm hực nói, Ngốc Đản cũng quay đầu lại cười:

Mộc Lâm Thâm giờ mới hiểu, cướp tiền chỉ là cái cớ, dùng phương thức này để khảo nghiệm y, kết quả không cần phải nói nữa, bản thân y còn phải hổ thẹn
Có đi cướp cái ví thôi, dễ như thế còn bị một cái tát, bị nhổ bãi nước bọt, cảnh sát có đóng kịch cũng không làm cái trò ngu như thế
" Vậy bây giờ làm gì tiếp theo
Mộc thiếu gia hỏi lảng đi, hai vụ ăn cướp đó là vết nhơ trong cuộc đời y, y sẽ đào sâu chôn chặt:

" Có muốn đi theo tôi kiếm ăn không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gương mặt cậu đắt giá lắm đấy, đầu óc cũng không tệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Lư hiếu khách đưa ra lời mời, bị Tiểu Mộc đáp lại bằng ánh mắt căm ghét, ông ta cũng chẳng giận, cười thoải mái:" Vậy thì thôi, chúng tôi đưa cậu đi ..
Có điều sau này cậu mà rơi vào tay cảnh sát thì sẽ phiền toái to đấy
" Thế cũng còn hơn
Mộc thiếu gia đốp lại, mất đi sự tín nhiệm cơ bản nhất, y không còn chút thiện cảm nào với hai người này nữa, đây là hai kẻ xấu, không đáng thương một chút nào hết:

Lão già kia lại còn liên tục thì thầm vào bên tai y rằng Ngốc Đản đang muốn kiểm tra xem hai người bọn họ có tư cách làm đồng bọn của hắn không
Hiển nhiên nếu là cảnh sát gài vào thì phải dốc sức làm tốt để lấy lòng tin
Khốn nạn thật, lão già đó không lúc nào không thao túng tâm lý người khác, kể cả những lời rất bình thường, hoặc rất hợp lý của lão ta, nói không chừng cũng là chứa ý đồ gì đó
Ngốc Đản cũng thế, tên đó không thể nói là thông minh, nhưng kinh nghiệm đầy mình, cho rằng hắn là loại thích động tay hơn động não là nhầm, đôi khi kẻ ngốc lừa người khác càng đáng sợ
So với bọn họ, y đúng là loại chim non
Có lẽ là vì đã xác nhận đối phương không hề có sức uy hiếp gì với mình, Lão Lư càng cởi mở hơn, vừa đi vừa ba hoa phét lác về chiến tích của mình
Ví dụ như từng bị cảnh sát thẩm vấn bảy ngày bảy đêm, luân phiên nhau dùng thủ đoạn thẩm vấn mệt mỏi để khuất phục ông ta, ông ta không nói một lời
Ngốc Đản thì vẫn lầm lì như cũ, ngay cả tên thật cũng không nói gì cho hai bọn họ biết, hắn vừa coi thường Tiểu Mộc, lại phản cảm với Lão Lư, nếu không phải trong lòng vẫn ôm hi vọng có thể lấy được số tiền Lão Lư hứa, đoán chừng hắn sớm đá đít hai người bọn họ đi một mình rồi
Đối với hắn mà nói, thoát ra ngoài được là trời cao biển rộng mặc sức tung hoành rồi, mang theo hai người bọn họ chỉ là gánh nặng mà thôi
Trong lúc nói chuyện bọn họ lại ra mặt đường, gần đó là bức tường, lối vào một tiểu khu
Ngốc Đản dừng lại, thấp giọng nói với hai người:" Đợi đấy, còn nhớ cái thấp chuông ga tàu hỏa mà chúng ta nhìn thấy khi vào thành phố không, nếu lát nữa bị thất tán thì tới đó tập hợp
Lão Lư gật đầu, kéo tay Tiểu Mộc giáo dục:" Chú ý quan sát vào, học xem thế nào mới là ăn cướp thực sự
" Hả, ở chỗ này mà cũng cướp được à
Tiểu Mộc khiếp sợ, giờ là mùa hè, buổi tối mọi người ra sân tiểu khu hóng gió hoặc tập luyện thể thao rất nhiều, ở xa vẫn nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ loa to, cổng ra ra vào vào liên tục, thế này thì cũng quá nguy hiểm rồi:

Lão Lư thì chỉ nói đơn giản:" Tài cao gan lớn mà
Bọn họ đang nói chuyện thì Ngốc Đản đã ra tay rồi, một chiếc xe Huyndai màu trắng đỗ lại, chủ xe vừa mở cửa bước xuống, ví xách tay kịp ở nách, cửa còn chưa kịp đóng lại, một tay đưa lên lau mồ hôi hay gì đó
Đúng lúc này Ngốc Đản lảng vảng quanh đó như dạo mát bất thình lình vọt tới một bước, rút ví xách tay, người kia giật mình quay đầu lại, chưa kịp kêu lên thì nắm đấm to như cái bát của Ngốc Đản đã đấm tới
Một quyền trúng đích, hắn ấn ngay chủ xe vào xe, lục soát thân thể, chốc lát sau ẩn hẳn người vào xe, đóng cửa lại, co giò bỏ chạy
Toàn bộ quá trình diễn ra trong mười mấy giây, nhanh gọn dứt khoát, có người thấy chuyện khác thường quay sang nhìn nhưng thời gian chưa đủ để họ phán đoán vừa xảy ra chuyện gì thì Ngốc Đản đã chạy xa
Mộc thiếu gia chứng kiến toàn bộ quá trình mà miệng không khép lại được, không phải chấn kinh bởi thủ đoạn của Ngốc Đản, mà y nhớ tới lời của Lão Lư trước đó, hiểu ra ông ta bảo tương lai nếu y rơi vào tay cảnh sát sẽ rất phiền toái
Tên Ngốc Đản này chắc chắn hồ sơ phạm tội chất thành đống rồi, mình đi cùng hắn không phải là thành đồng lõa sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến lúc đó e giống như lúc bị bắt vào bệnh viện tâm thần, có kêu khản cổ mình trong sạch cũng chẳng ai tin
" Đi thôi, không chỉ có lộ phí, mà tiền ăn ở cũng có luôn rồi ..
Ha ha ha, Lâm Tử, nghĩ cho kỹ kiến nghị của tôi đi, ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này, sống cuộc đời nhung lụa phủ phê ..
Thật đấy, theo tôi đi, cậu sẽ được người ta tôn kính, sẽ có cảm giác thành tựu, không như cái danh du học sinh hão kia đâu
Lư Hồng Bác ra sức lôi kéo Tiểu Mộc, nguyên nhân đơn giản thôi, anh chàng đẹp trai cỡ này, chưa nói gì đã chiếm được thiện cảm không ít người rồi, ăn mặc vào một chút, không phải là hình tượng tổng tài bá đạo đấy sao:

" Bây giờ tôi mà còn tin lời ông thì tôi có bệnh thật rồi
Mộc thiếu gia nói không khách khí gì hết, mà y cũng chẳng có hứng thù nào hết:

Đúng như Lão Lư nói, bọn họ đã thoát khỏi tình cảnh quẫn bach, chẳng những có tiền đi đường, tiền ăn ở, ngay cả di động cũng có luôn
Lão Lư ngay lập tức gọi điện cho người tiếp ứng, hẹn thời gian và địa điểm, sau đó thuận tay rút sim ra, chiếc di động cũng dẫm hỏng luôn, ném vào thùng rác
Không biết rốt cuộc cướp được bao nhiêu tiền, Ngốc Đản ném cho Tiểu Mộc mấy trăm đồng, bảo y sáng mai tự tìm cách cuốn xéo
Mộc thiếu gia mong mà không được, đây là lần duy nhất y cảm kích vì quen được Ngốc Đản
Tiếp đó không cần nói nữa rồi, tiền trong túi rủng rỉnh, quần áo cũng đàng hoàng, bọn họ đi thêm hai ba con phố nữa, kiếm được một cái quán mỳ nhỏ, vào ăn no nê, sau đó ngà ngà say tới nơi tiếp ứng
Rất đơn giản, là ga tàu hỏa đông người hỗn tạp, đó là chỗ ẩn thân tốt nhất
Tới nơi thì trong ngoài ga tàu, ở đâu cũng thấy người nằm ngồi trên mặt đất, không biết là hành khách hay người lang thang
Ngốc Đản kiếm chỗ sạch sẽ dưới mái hiên, ba người màn trời chiếu đất, nhìn lên bầu trời đầy sao
Chưa nói chuyện được mấy câu thì Lão Lư và Ngốc Đản đã nằm lăn ra đất ngủ rồi, nhìn biết ngay người coi thiên hạ là nhà, còn Mộc thiếu gia tuy cũng vừa mệt vừa buồn ngũ, nhưng không cảnh náo ngủ lăn ngủ lóc thế này được
Ngồi mãi ngồi mãi, hai mí mắt đánh nhau, thân thể từ từ nghiêng đi, dựa vào góc tường, bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.