Nội Tuyến

Chương 66: Đêm dài luôn lắm mộng. (3)




Mộc Lâm Thâm buộc túi ni lông chứa rác, không quá để ý thái độ của hắn:" Anh nghĩ lại tôi bị bệnh thần kinh hoang tưởng, chỉ tưởng tượng ra thôi đúng không
Nếu không tin anh theo tôi về Thượng Hải, ở đó tôi có một đống ảnh chụp ở trường bắn, tôi còn thử cả súng phóng lựu rồi ấy chứ, kiếm cái trường bắn tôi sẽ cho anh thấy ..
Chuyện này ở Mỹ không phải cái gì to tát hết
" Nói đi nói lại chẳng qua là mày muốn dụ tao tới Thượng Hải thôi
Ngốc Đản khịt mũi:

" Đoán đúng rồi, anh nhất định sẽ không hối hận, anh đừng nhìn biểu hiện của tôi ở đây mà đánh giá, về Thượng Hải, tôi và anh chưa biết ai mới là chim non đâu
" Tao sợ mày hối hận ấy chứ, tao là loại chuyên sống bằng đập phá cướp bóc, đi tới đâu sớm muộn gì cũng bị cảnh sát theo dõi thôi
" Lộc vua nuôi tham quan, thảo mãng sinh hảo hán, tôi không đành lòng nhìn anh lưu lạc đầu đường xó chợ kiếm ăn, tôi cảm thấy trong xương của anh có gen hảo hán
Mộc Lâm Thâm mắt trong veo:

Thằng bé này đúng là quá đơn thuần mà, làm Ngốc Đản không đành lòng, che giấu cảm xúc không nên có, mắng:" Cút xéo, lão tử ghét nhất loại nam nhân nhát gan như mày, chỉ nói mồm là giỏi
" Đâu phải biết đánh nhau mới là nam nhân
Mộc Lâm Thâm xách túi rác đi về phía thùng rác đặt ở rìa sân ga:

Không giống người khác vứt rác tùy tiện, làm xong cho có, động tác bỏ rác của y cũng rất cẩn thận, như sợ bị rác vương ra ngoài vậy, giống người bị chứng ám ảnh cưỡng chế
Thậm chí còn cúi người xuống, nhặt hết cả túi giấy bóng và vỏ chai, vỏ hộp bị vứt bừa bãi rơi xung quanh đó, cho toàn bộ vào thùng rác
Hành vi đó làm Ngốc Đản nhìn thấy ngứa mũi, tay quẹt qua quẹt lại mấy lần, ngẩng đầu nhìn thấy trời sắp sáng rồi, hắn cửa mình vặn lưng vài cái, không cẩn thận đụng vào Lão Lư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giáo sư Lư cả đêm căn bản ngủ không sâu, dịu mắt lim dim hỏi:" Mấy giờ rồi
" Ông tưởng tôi là cái đồng hồ à
Ngốc Đản hung dữ mắng:

Giáo sư Lư ngay tức thì ngồi bật dậy, tựa như cảnh giác nhìn trái phải, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó ông ta hắng giọng liền mấy cái, bắt đầu lẩm nhẩm giống như tụng kinh:" Hôm nay tôi bắt đầu cuộc sống mới, Ngày hôm nay, tôi gột bỏ đi lớp vỏ bọc cũ, gột bỏ cả những dấu vết của sự thất bại và những điều tầm thường.”

“Ngày hôm nay, tôi được tái sinh giữa khu vườn nho, nơi có trái ngọt đủ dành cho tất cả mọi người.”

“Ngày hôm nay, tôi sẽ hái những quả nho trí tuệ từ những nhành cây khỏe nhất, leo cao nhất trong khu vườn ấy
Vì chính giàn nho ấy đã được vun trồng nên từ bàn tay của những vị tiền nhân khôn ngoan nhất, qua từng thế hệ nối tiếp nhau.”

“Ngày hôm nay, tôi sẽ tận hưởng hương vị của những trái nho đó, và tôi sẽ nuốt trọn những hạt giống thành công ẩn bên trong đó
Và rồi một cuộc sống mới sẽ nảy mầm trong tôi, tôi lựa con đường tràn ngập cơ hội, cũng đầy chua xót và tuyệt vọng ..
Mộc thiếu gia vừa mới quay về liền chứng kiến cảnh này trố cả mắt, y cứ nghĩ rằng lão già này trong bệnh viện tẫy não đám bệnh nhân thần kinh kia là để phục vụ cho mục đích bỏ trốn thôi, ai ngờ khi không có ai khác lão tự tẩy não bản thân
Nhưng mà nhìn ông ta, toàn thân như phát tán ra ánh sáng thánh khiết của trí giả truyền kinh phổ độ người khác, y bất giác ngây ra
Bốp ..
Úi da
Ngốc Đản cho Lão Lư một cái tát làm hào quang trên người lão già tắt lịm, ngã lăn quay ra mặt đất
Hắn còn vơ tờ báo Tiểu Mộc dùng làm chiếu, vo tròn nhét một cách thô bạo vào miệng ông ta, hung hăng uy hiếp:" Lão già chó má này chứ, không biết nhìn xem đây là đâu, lão đang gọi cảnh sát tới à
Ngoan ngoãn chút, nếu còn dám phát bệnh, lão tử giết chết ông
Lão Lư nằm co quắp như chó chết, hai tay ôm đầu không dám ho he gì nữa
Mộc thiếu gia đi tới thắc mắc:" Sao tôi cảm giác những lời vừa rồi của ông ta nghe quen quen
" Chẳng biết là lời từ cuốn sách truyền cảm hứng hay cổ vũ phấn đấu nào đó chứ sao, bị đám đa cấp này trộn lẫn với nhau thành thứ thuốc mê chuốc người ta
Lão già này là như thế đấy, mỗi ngày tới đúng giờ là liền phát bệnh, trong tổ chức của bọn họ thì giờ này là giờ luyện tập buổi sáng, sáu giờ đúng rồi
Ngốc Đản lẩm bẩm chửi:" Lũ điên, chính xác như đồng hồ ấy
Hắn vừa mới dứt lời thì chuông lớn của ga tàu vang lên tiếng boong boong kéo dài, quả nhiên đúng 6 giờ thật
Mộc thiếu gia vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười, y cầm suất ăn sáng đưa cho Lão Lư
Lão Lư bò dậy ngay, chẳng có lấy một lời cám ơn, nóng ruột xé túi, mở hộp thức ăn, lấy bánh bao chấm cháo, ra sức nhét vào mồm
Mặt ông ta vẫn sưng tím, tay chân cáu bẩn, ăn như dã thú, vậy mà khi nãy y lại nhìn thấy ánh sáng trí giả trên người ông ta, đúng là mù mắt rồi
" Giáo sư, tôi đi đây, tôi nhất định sẽ nhớ ông
Mộc thiếu gia chào tạm biệt:

Lão Lư đang ăn, nói không rõ:" Hay là đừng đi nữa, lát nữa bạn tôi tới rồi, đón cậu tới Trường An, về Thượng Hải có gì hay, tôi nói cho cậu biết đất Thiểm mới là nơi sinh mỹ nữ, Điêu Thuyết quê ở đâu, chính là nơi này, theo tôi đi
Mộc thiếu gia cười ha hả:" Để rồi đi vào con đường tràn ngập cơ hội, cũng đầy chua xót và tuyệt vọng, phải không
Giáo sư Lư mắt sáng lên:" A, cậu cũng đọc qua Dương bì quyển rồi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Vừa rồi ông mới nói đấy, lão ngốc
Ngốc Đản bợp cái bốp vào gáy ông ta, ngôn ngữ của hắn hạn chế không biểu đạt hết lời muốn nói nên dùng chân tay thay thế:

Giáo sư Lư đau khổ tột cùng:" Ngốc Đản, đừng có đối xử thô tục với người có văn hóa như vậy được không, cậu không chỉ sỉ nhục tôi, còn sỉ nhục nhân phẩm của bản thân tôi
" Ông là cái đống phân, không cần làm gì cũng đã thối rồi, còn đổ cho tôi à
Ngốc Đản nói xong lại thuận tay cho ông ta cái bợp nữa:

Lão Lư tức giận bê bát lên, tưởng định phản kháng, không ngờ ông ta bê qua một bên ăn tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.