Nội Tuyến

Chương 67: Đêm dài luôn lắm mộng. (4)




Đối diện với Tiểu Mộc, Ngốc Đản lịch sự hơn một chút, chỉ Lão Lư nói:" Không sao, ông ta là lão già thần kinh, không giống người bình thường, ông ta không nhớ thù đâu
"Ha ha tôi biết, anh Ngốc, tôi đi đây
Mộc thiếu gia chào từng người, mắt nhìn thành phố nhỏ mình tới chưa đầy một ngày, thật là sao lại có chút lưu luyến chứ, chuyến hành trình này khiến y có cảm giác bi hùng giống bậc chí sĩ Yên Triệu mà sách cổ miêu tả:

" Cút xéo, gặp lại là kiếp sau rồi
" À phải, tôi còn chưa biết tên anh là gì đấy
" Mày thì sao, tao cũng có biết tên mày đâu
" Tôi tên là ..
" Mộc Lâm Thâm nói tới đó cố lằm mới ngừng lại được:" Tôi phải đính chính một chút, rất có khả năng tiềm thức của tôi đã bị bác sĩ tâm lý giở trò, cứ có ai hỏi tên là buột miệng nói tôi tên Lâm Mộc Sinh, tôi là đầu bếp ...
Thực ra không phải, tôi tên là Mộc Lâm Thâm, khi còn nhỏ ngũ hành của tôi thiếu mộc, mẹ tôi từng mời một vị âm dương sư rất có tiếng đặt tên cho tôi, trong tên của tôi có bốn chữ Mộc
" Tao là Trương Cuồng, cuồng trong điên cuồng
" Tên hay, khí phách lắm
" Tên mày cũng hay, rất nữ tính
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngốc Đản đứng dậy muốn tiễn, khoác vai Mộc Lâm Thâm, vừa mới rời khỏi chỗ trú thân, hai người đồng loạt giật mình
Trương Cuồng vừa mới tiết lộ tên đã không cuồng được nữa, bất giác đẩy Tiểu Mộc một cái, khẽ giọng nói:" Chạy mau
" Hả
Mộc Lâm Thâm ngớ người, sau đó nhìn Lư Hồng Bác cầm hộp thức ăn, mặt mày thảm hại vừa đi vừa ăn quay về
Ông ta thì không có gì đáng sợ, nhưng sau lưng ông ta có tám nam tử tóc ngắn gọn gàng, mặc quần tây, vest đen, áo sơ mi trắng tinh, sắp đi tới phía bọn họ
" Ngốc Đản, tôi không lừa cậu chứ, bạn của tôi tới rồi đấy ..
Đấy, người cao to đó chính là người anh em Ngốc Đản, theo như tôi quan sát, chính là đồng chí tác phong cứng rắn, lập trường kiên định, xuất thân đáng tin cậy, mọi người làm quen đi
Lão Lư mặt vẫn sưng nhưng đã lấy lại phong độ rồi, phất tay tiêu sái:

Tức thì có hai người đứng đầu, bước chân đều tăm tắp đi tới, khom lưng 90 độ chào hỏi Ngốc Đản, đưa tay ra bắt
Ngốc Đản có vẻ không quen với kiểu lễ nghi khách khí này, hỏi:" Lão Lư, tiền của tôi đâu
" Theo tôi về Trường An đi, tôi đảm bảo cậu không chỉ lấy được hai vạn thôi đâu, xe ở nơi đó, cậu còn nghĩ tôi lừa cậu nữa không
Lão Lư chỉ về phía hai cái xe, một là xe hơi, một là xe thương vụ Buick, đều là loại xe trị giá mấy chục vạn cả:

" Ý của ông là, nếu tôi không đi, ông định chơi cứng đấy hả
Ngốc Đản cười khẩy, tay nắm lại chuẩn bị lấy cứng chọi cứng rồi:

" Chơi cứng không thích hợp với cậu, phải tùy bệnh bốc thuốc
Lư Hồng Bác ném hộp thức ăn đi, khẽ hất đầu rất hào sảng:" Cho hắn hai vạn
Có một nam tử cung kính đưa tiền tới trước mặt Trương Cuồng, Trương Cuồng giật ngay lấy, kiểm tra qua một lượt, vỗ cọc tiền vào tay cười to:" Tốt, có tiền là tốt rồi, đi ..
Thời buổi này kiếm được ông chủ trả tiền dứt khoát như thế không nhiều
" Lên xe đi
Lão Lư chỉ tay:

Trương Cuồng vừa mới đi một bước thì nhìn thấy Tiểu Mộc chưa kịp chạy bị bốn người vây quanh, trái phải trước sau đầu có, cứ như y mới là mục tiêu trọng yếu vậy
Mộc thiếu gia thấy Lão Lư cười tủm tỉm với mình, không để cho ông ta lên tiếng đã nói trước:" Giáo sư Lư, tôi không đi đâu, tôi không muốn bị tẩy não ..
Chúng ta gặp lại sau nhé
" Hừ, với cậu thì phải dùng cứng rồi
Lão Lư gằn giọng:" Hoặc là lên xe đi, hoặc là tôi cho người lột hết quần áo của cậu, ném ra đường
Đám thuộc hạ lập tức nghe lệnh, Ngốc Đản muốn ngăn cản, Lư Hồng Bác liếc mắt nhìn hắn cười âm hiểm, có lẽ là cầm tiền của người ta rồi nên há miệng mắc quai, Ngốc Đản đành nuốt lời muốn nói về
" Á ..
Đừng cởi ..
" Fuck, Lão Lư, quân vương bát đản, trả lại vé tàu cho tôi ..
" Á ..
Đừng làm thế ..
" Lão Lư, lão già khốn nạn, mau dừng tay ..
Mộc thiếu gia bị người ta kéo áo, tụt quần, trong chớp mắt vé tàu và số tiền ít ỏi còn lại cũng bị người ta lấy mất, còn có kẻ cố tình làm y lộ mông ra
Trong lúc nóng nảy, Mộc thiếu gia bất giác phải chửi tục, nhưng bất kể y đấm đá hay chửi bới đều không ích gì, bị mấy nam tử cười cợt trêu chọc, kéo vào trong xe, cánh cửa xe đóng lại một cái, xe liền nổ máy lên đường
Xem ra trên đời này thực sự không thể làm người tốt được, vừa rồi còn bố thí cho người khác, vậy mà giờ rõ ràng bản thân gặp nạn, người ra vào ga tàu không ít, ai trông thấy chỉ tránh xa, vờ như không biết
Lão Lư có vẻ đúng là bệnh thần kinh không nhớ thù, căn bản không để ý tới Ngốc Đản suốt dọc đường đi dùng bạo lực cả lời nói lẫn hành động với mình, còn thân thiết ngồi bên cạnh hắn:" Cái gọi là phong độ quý ông chính là chỉ cần sĩ diện không cần mạng, đối phó với bọn họ dùng bạo lực, đừng khách khí là được
Ngốc Đản hình như chột dạ, không có phản ứng gì, đi theo đám người lai lịch bất minh này
Mộc thiếu gia lại lần nữa bị bắt cóc rồi
Trong ga tàu đông đúc nhốn nháo, mỗi ngày phát sinh ra bao vụ án trị an, hình sự khả năng là không ai thống kê cả
Nhưng mà chuyện kéo người đi, hoặc là giật cái ví gì đó, e là ngay cả báo án cũng không có, chuyện ồn ào trong cái góc nhỏ chỉ như cục đá nhỏ ném xuống giếng sâu, gợn lên được ít sóng đấy, nhưng chẳng mấy chốc ga tàu lại khôi phục sự ồn ào thường ngày, chẳng ai nhớ tới nữa
Đỉnh tháp chuông, không ai chú ý ở đó cũng có hai người ẩn nấp, khi trong ống nhòm chỉ còn nhìn thấy đuôi hai chiếc xe, một nam tử tay vẫn nhìn chằm chằm qua ống nhóm, tay kia cầm bộ đàm nhỏ giọng báo cáo:" Cá đã thoát câu, sắp về ổ rồi, câu ra được tám con, xin chỉ thị gấp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn bỏ bộ đàm xuống, rất nhanh trong tiếng xè xè nhiều sóng có mệnh lệnh truyền tới:" Thả cho chúng về ổ, các cậu rút đi
" Hiểu, lập tức rút lui
Hắn lặp lại mệnh lệnh lần nữa để xác nhận:

Sau đó hai người thu dọn mẩu thuốc lá, túi đồ ăn vặt, thiết bị giám sát, xong xuôi đứng dậy, trợ thủ nói:" Lão điên đó đúng là có vấn đề, khi ở bệnh viện tâm thần thì không có ai tới thăm hỏi, vậy mà ngay trong đêm lại gọi được nhiều người tới tiếp ứng như thế
" Ông ta là bố già của đa cấp bắc phái mà, ông ta chỉ giảng bài, chỉ giúp người ta tẩy não, không dính dáng tới tiền, cho nên bắt mấy lần mà không định tội được, chỉ hại khố chúng ta thôi
" Liệu có thể là giả vờ không nhỉ, giả bệnh để né tránh pháp luật, chiêu này chẳng có gì mới mẻ
" Không thể nào, chưa nghe tổ trưởng nói à
Khi thẩm vấn ông ta, ông ta liên tục giảng giải mười lăm tiếng đồng hổ, toàn là giáo dục truyền cảm hứng
Ba nhóm thẩm vấn bị ông ta làm cho chóng mặt, cuối cùng chính bản thân ông ta kiệt sức gục xuống ..
Điên kiểu đó không làm giả được
Hôm qua bệnh viện tâm thần tra xét lại, đám bệnh nhân tâm thần vẫn còn đọc nội dung truyền cảm hứng, lão già đó đi tới đâu là hại người tới đó, đến cả bệnh nhân tâm thần cũng không thoát được
" Đáng sợ thật, thế này thì khó rồi
" Khó cũng phải làm, chỉ có nhân vật thuộc cấp bậc giáo sư như ông ta mới có thể tiếp xúc được người đứng sau màn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn đa cấp này tổ chức kỷ luật còn nghiêm ngặt hơn chúng ta, đưa không biết bao nhiêu nội tuyến vào trong đó rồi, trừ tốn kinh phí ra thì không có chút hiệu quả nào, ngay cả giám đốc khu vực cũng không tiếp xúc được
Hai người vừa nói vừa đi lên cầu thang giành cho người bảo dưỡng, tới lối ra thì bị xe cảnh sát chặn lại, nhìn có vẻ là đồng nghiệp, cảnh sát kia còn chuẩn bị sẵn bữa sáng đưa cho bọn họ ..
(*) Kinh Lão Lư đọc trích từ cuốn Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới của Og Mandino, sách này chia đâu ra chục quyển, ở TQ lấy tên là Dương bì quyển - cuộn giấy da dê
(*) Mộc Lâm Thâm, có thể dịch là rừng cây sâu thẳm, trong đó chữ Lâm gồm hai chữ Mộc ghép thành, chữ Thâm cũng có chữ Mộc ở dưới
Họ Mộc mà sinh ra thiếu mất mộc, đúng là bó tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.