Nhìn thấy được hi vọng, Phùng Trường Tường khẩn trương hỏi:" Vậy hôm nay hai đồng chí tới đây là để ..
" Đem toàn bộ tình huống về cậu ấy nói đúng sự thực cho chúng tôi biết, càng chi tiết càng tốt ..
Đừng hỏi vì sao
Anh không cần biết
Điều duy nhất tôi có thể cho anh biết là, hai bệnh nhân tâm thần cùng đào tẩu với cậu ta là thành phần cực kỳ nguy hiểm bị cảnh sát giám thị
Nam cảnh sát bổ xung:" Anh ý thức được vấn đề rồi chứ
Phùng Trường Tường điếng người, chuyện xem ra còn tệ hơn hắn nghĩ, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng tìm tư liệu bên trong laptop, trực tiếp truyền vào trong di động của nữ cảnh sát
Hai cảnh sát xem lướt qua, thi thoảng nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên
Lý lịch khai trừ, lý lịch chuyển trường, rồi cả lý lịch du học, cuối cùng ánh mắt bọn họ dừng ở bức ảnh chụp trường bắn, nữ cảnh sát nhìn một lúc không nhận ra, tò mò hỏi:" Đây là súng gì thế
" Súng trường bắn tỉa bán tự động SR25, trang bị của hải quân lục chiến Mỹ ..
Khẩu đặt bên cạnh là Colt 2000
Nam cảnh sát rất am hiểu giải thích:
Không ngờ chàng trai này cũng là nhân vật nguy hiểm, từ súng lục, súng trường, tiểu liên ..
Thậm chí súng phóng lựu cùng chơi luôn
Bác sĩ Phùng giải thích:" Số ảnh này là do cha cậu ta cung cấp, đứa con bại gia này hại cha mình không ít, mấy năm ở Mỹ tiêu mất mấy trăm vạn, đem về một cái bằng giả để lừa cha mình ..
Tôi thì không hiểu về súng, chỉ nghe cậu ta nói, đó là sở thích của cậu ta, có vẻ rất thông thạo
Du học sinh từ Mỹ về, giỏi sử dụng súng, giải thoát cho tội phạm nguy hiểm, có quá nhiều từ khóa đáng ngờ trong này, nam cảnh sát hỏi:" Có tra được hồ sơ phạm tội không
" Không dễ, muốn tra được hồ sơ của du học sinh ơ nước ngoài, phải thông qua ban ngoại sự của sở tỉnh
Nữ cảnh sát trầm ngâm:
Bác sĩ Phùng xen vào đối thoại của bọn họ:" Tôi đoán không có hồ sơ phạm tội đâu
" Anh biết à
Nữ cảnh sát hỏi:
" Tôi không biết, nhưng tôi hiểu hoàn cảnh gia đình của cậu ta, cha cậu ta là Mộc Khánh Thần kinh doanh một khách sạn ba sao ở gần khu du lịch, mỗi năm thu nhập mấy trăm vạn là không thành vấn đề, nhà cũng có mấy cái
Tiền tiêu vặt của cậu ta mỗi tháng tới chục vạn rồi ..
Như thế còn chưa đủ, cậu ta thường xuyên vay tiền khắp nơi, sau đó tính lên đầu cha cậu ta
Các đồng chí nói xem, dưới loại tình huống đó thì cậu ta còn phải phạm tội sao
Trừ khi có sở thích phạm thội
Bác sĩ Phùng khẳng định:
Lông mày hai vị cảnh sát không giãn ra chút nào, vì đó chỉ là suy đoán ở góc độ bác sĩ tâm lý, không phải là thực tế
Nam cảnh sát hỏi:" Giả sử cậu ta có sở thích phạm tội thì sao
" Không thể nào có chuyện ấy ..
Anh xem đi, tôi đã tới phòng của cậu ấy rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bác sĩ Phùng tìm kiếm hình ảnh trong laptop, sau đó xoay màn hình về phía cảnh sát
Trên màn hình là hình ảnh một căn phòng, màu sắc chủ đạo thiên về màu nhạt và ấm, trong phòng trang trí bằng mấy bức tranh sơn thủy tố nhã, ban công có mấy chậu cây xanh mướt, còn trao một bức ảnh phóng to, là phụ nữ hiền hòa:
Hai vị cảnh sát đều không hiểu:" Những cái này thì nói lên được điều gì
" Sở thích của một người phản ánh ra tâm thái, tính cách của người đó
Tính cách của Mộc Lâm Thâm thiên hướng ôn hòa, từ nhà ở của cậu ấy có thể nhìn ra được điều này, nếu như là một người thiên hướng nóng nảy hay lo âu, sẽ không sử dụng màu sắc cách điệu trang nhã như thế này, cũng sẽ không phối hợp được các loại trang trí tinh tế mà hài hòa như thế
Cũng sẽ không treo bức ảnh người mẹ đã qua đời của mình ở vị trí có thể thấy được bất kỳ lúc nào như vậy.”
“ Hai vị xem đi, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ không phải thường thấy được ở nam nhân độc thân ..
Điều đó phản ánh tâm thái của cậu ta luôn ổn định và bình tĩnh, đó không phải là tính cách của một người có sở thích phạm tội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bác sĩ Phùng khẳng định, với người tính cách nóng nảy, sẽ dử dụng sắc màu đậm hơn, nhà cửa cũng sẽ hỗn loạn hơn rất nhiều:
Chừng đó vẫn chưa đủ thuyết phục được hai vị cảnh sát, bởi vì phán đoán tâm lý vốn là một thứ rất thiếu chắc chắn, cảnh sát chỉ tin vào chứng cứ, không tin suy đoán tâm lý
Bác sĩ Phùng tranh thủ cơ hội phân bua cho bản thân:" Không giấu hai đồng chí, tôi có lỗi trong việc này, cha của cậu ta muốn cậu ta thay đổi cái thói lười biếng chỉ thích hưởng thụ, không biết quý trọng đồng tiền
Cho nên tôi giúp ông ấy một tay, cho cậu ta thân phận bình thường, đưa tới bệnh viện nơi tới từng công tác ..
Hơn nữa tôi cũng liên hệ với bác sĩ Bạch để an bài cho cậu ta một chút công việc thể lực
Tôi muốn thông qua rèn luyện để cậu ta hiểu được nỗi khổ cực gian nan của cuộc đời, thay đổi cái tính đại thiếu gia của cậu ta, chuyện này không chỉ giúp ích cho tương lai của cậu ta, cũng giúp hóa giải mâu thuẫn giữa hai cha con họ.”
Không biết vì sao nữ cảnh sát lại mìm cười, nam cảnh sát liền cười theo, sau đó không ngờ cùng đứng dậy
Phùng Trường Tường căng thẳng đứng dậy, nữ cảnh sát liền nói:" Anh không cần phải khẩn trương như thế, trách nhiệm của anh tới đâu trong chuyện này thì để sau hẵng nói, chuyện cấp bách hiện nay là phải bảo đảm sự an toàn cho cậu ta, phối hợp với chúng tôi, bắt được hai nhân vật nguy hiểm trốn thoát kia
" À, vâng vâng ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không biết cần tôi phối hợp gì ạ
Phùng Trường Tường gật đầu ngay:
" Chỉ cần anh đừng làm gì hết, ngồi im ở đây, đóng kín miệng lại, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra đã là sự phối hợp tốt nhất rồi
Toàn bộ những thứ liên quan tới cậu ta sẽ được chúng tôi mang đi, hơn nữa anh sẽ bị giám thị nơi ở
Nếu như chuyện về cậu ta bị người thứ ba biết, anh chịu toàn bộ trách nhiệm
Đồng thời nếu có bất kỳ tình huống nào liên quan tới cậu ta, anh phải báo với tôi, đây là danh thiếp của tôi
Nam cảnh sát đưa danh thiếp tới:
" Vâng, vâng, vậy thì ..
Phùng Trường Tường không chút do dự giao toàn bộ tài liệu liên quan tới Mộc Lâm Thâm cho hai cảnh sát:
Hai cảnh sát kiểm tra tài liệu, nhấn mạnh lần nữa không được giữ thông tin gì về Mộc Lâm Thâm rồi mới rời đi
Người đi rồi Phùng Trường Trường toát mồ hôi, thả người xuống ghế, ra sức bóp trán nghĩ, cái tên họa hại đó rốt cuộc lần này gây ra tai họa lớn cỡ nào đây?