Nội Tuyến

Chương 71: Biến cố ở khắp nơi. (4)




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mở cái túi màu đen ra, Mộc Lâm Thâm tức thì ngạc nhiên, là một bộ Armani đặt làm, y cầm lên tay ước chừng, không ngờ lại còn là hàng thật
Tiếp tục tò mò kiểm tra túi khác, một cái ví cầm tay màu đỏ, mang ký hiệu của LV, quan sát kỹ phát hiện ra không còn mới nữa, có vẻ đã dùng qua rồi, nhưng chất liệu này, kỹ thuật chế tác này cũng là hàng thật
Ngoài ra còn cả giày da, thắt lưng, ví tiền, cả tất cũng là hàng xịn nốt, nếu là hàng mới thì chỗ này chừng chục vạn, vì vài thứ là hàng cũ nên Mộc thiếu gia chưa từng xài lại hàng người khác không đánh giá nổi, vài vạn vẫn có
Thế này thì khó hiểu rồi, Mộc Lâm Thâm không mặc vội mà hỏi:" Bỏ vốn liếng lớn như vậy là để làm cái gì
" Ăn cơm
Ngốc Đản đáp cộc lốc:

" Ăn cơm sao
Mộc thiếu gia hoang mang, cái đám người thần kinh này, vĩnh viễn không bao giờ biết được bước tiếp theo bọn chúng sẽ làm cái gì:

" Đúng, ăn cơm
Ngốc Đản chỉ khẳng định lại, không giải thích gì thêm:

Mộc thiếu gia ừ một tiếng vào phòng vệ sinh thay trang phục, vừa thay một cái đổi quần áo một cái, Ngốc Đản cũng phải nhìn vài lượt
Quần âu màu đen, áo vest đen cùng sơ mi trắng, khóe miệng mang nụ cười mỉm nhẹ ấm áp, toàn thân mang tới sức hút nam nhân thành thục không giống tuổi tác của y
Trang phục làm nên con người, không có gì lạ, Ngốc Đản bất ngờ là vừa rồi thằng nhãi mặc quần ngố áo thun, trông giống thanh niên hoạt bát bình thường
Vừa thay trang phục, khí chất của y tự động điều chỉnh theo, thay đổi lớn nhất là đôi mắt, khi hơi híp lại cười, mang tới cho người ta cảm giác thâm thúy như biển xanh sâu thẳm, cho dù mắt y màu đen, nhưng vẫn không thể ngăn Ngốc Đản sinh ra cảm giác đó
Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh này đúng là cái giá áo trời sinh, đó là suy nghĩ trực tiếp nhất của Ngốc Đản
Mộc Lâm Thâm chỉnh lại trang phục mấy phút mới hoàn toàn hài lòng, đến khi cúi xuống đi giày y lại kêu lên ngạc nhiên lần nữa, đây là giày da trâu thô kiểu Anh, mũi nhọn, loại mà quý tộc cổ thích nhất
Y không hỏi, cái loại chỉ biết ăn cướp như Ngốc Đản, hỏi cũng vô ích
" Đi ăn cơm thôi
Mộc thiếu gia đứng thẳng dậy, con người ngay lập tức trở nên tinh thần ngời ngời:

Ngốc Đản nhìn y nghi hoặc:" Sao tao thấy mày hình như không có vẻ gì là lo lắng nhỉ
" Nếu họ bắt cóc tôi vì tiền thì đã sớm ra tay, nếu là vì sắc thì tôi đã sớm thất thân, nếu cả hai điều đó đều không xảy ra thì tôi còn gì phải lo chứ
Mộc thiếu gia cười hỏi:

Ngốc Đản lại phát hiện thêm một ưu điểm lớn của thằng nhãi này, đó là rất lạc quan
Bất kể là bởi vì mù quáng, hay là vì không nhìn rõ tình thế, một người bị giam mấy ngày liền mà vẫn cười ra được, không có chút biểu hiện tiêu cực nào, còn không phải lạc quan sao
Điểm này khiến Ngốc Đản yên tâm hơn nhiều, vốn còn lo thằng nhãi này sẽ bất mãn, có hành động thiếu khôn ngoan đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm, giờ khỏi rồi, chỉ nhỏ giọng nói:" Không sao đâu, không có nguy hiểm gì hết
" Thế hả, anh lo cho an nguy của tôi sao
Nghe anh nói mà tôi phải đỏ mặt hộ đấy, anh nên tự lo cho mình đi
Mộc thiếu gia ung dung mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn:” Kiếm được việc làm ngon quá hả?”

Ngốc Đản có hơi xấu hổ, khi Tiểu Mộc sắp bị bắt đi thì hắn lại khoanh tay đứng nhìn, bây giờ nói lời lo cho an nguy của người ta, đúng là không còn tư cách nữa
Chút ít tín nhiệm không dễ dàng mới có hể gây dựng được, e là không thể quay lại như trước nữa
Có điều cái bộ dạng thoải mái này của Tiểu Mộc khiến y không sao hiểu nổi, đủ loại nghi vấn làm đầu óc có IQ không cao lắm của Ngốc Đản hỗn loạn, hắn lặng lẽ mở cửa, dẫn Tiểu Mộc ra ngoài
Chẳng có gì để nói hết, đây là cái một tòa biệt thự mang đầy phong cách thổ hào, rộng hơn nửa mẫu, xây theo hướng nam bắc, tầng lâu thì cột trạm trổ, sân vườn thì đình đài lầu các, mang vị phục cổ đậm nét
Phòng thì trang trí lộng lẫy xa hoa, không chọn màu vàng hào nhoáng thì màu tím phú quý, đồ gia dụng toàn là kiểu Châu Âu, rất giống một người đang cố hết sức để biến mình thành phong phạm quý tộc, nhưng lại luôn vô tình để lộ ra cả đống sơ hở
Mộc Lâm Thâm đi qua hành lang, được đưa tới gian phòng rộng rãi nối với ban công sáng sủa, ngồi xuống bàn ăn dài năm sáu mét, quả đúng là ăn cơm thật, hơn nữa chỉ có một mình y ngồi ăn, phục vụ lại có mấy người, thêm vào Ngốc Đản, ba vệ đứng xung quanh, đứng đó như pho tượng nhìn y không chớp, dù vậy y cũng chẳng có vẻ gì là thiếu tự nhiên
Khi có tiếng giày cao gót giòn tan truyền tới, Mộc thiếu gia không khỏi nảy sinh ý nghĩ, chẳng biết có phải là sắp xảy ra tình tiết máu chó dùng mỹ nữ kéo mình xuống nước hay không
Suy nghĩ chưa dứt thì một mỹ nữ đôi mũ đầu bếp màu trắng điệu đà đi tới, theo sau là mấy đầu bếp trang phục cũng giống cô, mỗi người đều mang dụng cụ sáng bóng, người cuối cùng bê một tảng băng trong suốt, bên trong là hai chai rượu vang đỏ như máu, trên thân chai đã bốc lên một lớp sương mỏng, xem ra thời gian chuẩn bị không phải ngắn
Các món ăn lần lượt được đặt lên bàn, hàu sống, gan ngỗng, salad, thịt bê ..
lượng thức ăn ở trong mỗi đĩa không nhiều, nhưng tinh xảo đẹp mắt
Hoàn cảnh thì chỉ miễn cưỡng thôi, nhưng chế tác thì là món ăn Tây chính tông, ở sâu trong nội địa mà được ăn một bữa thế này với Mộc thiếu gia mà nói là khá bất ngờ
Mấy ngày qua y phải ăn cơm hộp, ăn tới mức sắp mắc chứng sợ cơm hộp rồi
Không hỏi gì cả, Mộc thiếu gia cứ như mình là chủ nhân căn nhà này vậy, y nhàn nhã trải khăn ăn, tiêu sái mỉm cười ra hiệu cho mấy vị đầu bếp
Phụt một tiếng, rượu được mở ra, y dùng ba ngón tay khẽ nâng ly rượu, đưa lên mũi ngửi trước, sau đó có vẻ như không hài lòng đặt ly xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô gái đầu bếp xinh đẹp thay cho y một ly khác, Mộc thiếu gia lần nữa lặp lại động tác vừa rồi, sau đó mơi mỉm cười, nâng ly lên với mỹ nữ đầu bếp, không nhiều lời, hết thảy điều muốn nói đã ở trong ánh mắt và nụ cười đó
Mộc thiếu gia làm sao không nhận ra chứ, trừ cô gái kia ra thì đều là đầu bếp, hơn nữa còn là loại chuyên nghiệp
Vì sao y nhìn ra à, coi như bỏ qua chuyện đi giày cao gót, chỉ nhìn móng tay dài sơn đẹp đẽ của cô gái kia là biết tuyệt đối không phải đầu bếp rồi, y xuất thân gia tộc đầu bếp, không nhìn ra điều ấy thì quá ngớ ngẩn
Có vẻ đây là buổi khảo nghiệm gì đó, Mộc thiếu gia vừa thong thả ăn vừa nghĩ
Chỉ ăn một bữa cơm thôi, có cần làm ra vẻ tới mức này không
Ngốc Đản trợn mắt lên nhìn Tiểu Mộc, cái vẻ mặt nhàn nhã trấn định đó làm y thấy ngứa răng, hận không thể bợp thằng nhãi này một phát.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.