Nội Tuyến

Chương 72: Biến cố ở khắp nơi. (5)




Thực sự chỉ là một bữa ăn thôi sao
Tựa hồ trong này còn có huyền cơ gì đó chưa tiết lộ thôi, vì đây là bữa ăn đặt trước giá trên một vạn, đấy còn chưa tính phí phục vụ của đầu bếp
Phòng ăn ở tầng hai biệt thự, ở thư phòng tầng dưới, ông chủ Hà Quý Ngọc béo tốt người thanh toán cho bữa ăn này nhìn cảnh tượng tầng trên qua màn hình mà xót của, từ trang phục tới bữa ăn này, đã tốn tới mấy vạn rồi, còn nhất định là phải dùng toàn hàng thật nữa
Bằng đó tiền thì ông ta bỏ ra được, nhưng mà tiêu tới chừng đó cũng khiến ông ta cảm thấy phí phạm
Ông ta nhìn sang phía Lư Hồng Bác đang hứng thú xem cảnh tượng trên màn hình, cứ có cảm giác đây là hành vi của người điên, không thể tin hết được
Dù sao giáo sư Lư có bệnh tâm thần, đây là điều mà toàn bộ người trong giới đều biết, nhưng chính vị bị tâm thần này lại có sức cuốn hút người khác hơn toàn bộ giảng viên, anh không phục cũng không được
" Giáo sư Lư, chuyện này có được không thế
Hà Ngọc Quý không yên tâm hỏi:

" Bản thân anh thấy sao đã
Lư Hồng Bác quay đầu lại, vết thương trên mặt đã khôi phục bảy tám phần rồi, không còn sưng nữa, tuy vài chỗ da vẫn còn tím, trang phục cũng thay đổi, một bộ Đường trang khó phố biển mấy năm qua, lại khôi phục dáng vẻ vị giáo sư trí tuệ nho nhã:

" Bộ dạng thì nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng mà đầu tư có vẻ lớn quá
Ông chủ Hà Ngọc Quý tay ve cái cằm nọng, theo thói quen bắt đầu tính toán đầu tư sản xuất cùng thu lợi rồi:

" Không phải là không có vấn đề gì, mà là hoàn mỹ, không thể nào bới móc được, nhìn động tác cầm dao dĩa của cậu ta đi, như sinh ra đã biết rồi vậy, người không quen cố làm ra vẻ, thế nào cũng có lúc bất giác nhìn xuống điều chỉnh động tác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại nhìn vẻ mặt cậu ấy khi nhai đi, thịt bê được cắt vừa vặn một miếng nhỏ, không phải mở miệng nhiều, khi nhai không lộ răng, tư thế khi dùng khăn ăn nữa ..
Thực sự quá hoàn mỹ
Đây mới thực sự là con cháu nhà phú quý dùng tiền nuôi ra, những người mà ông tìm, đừng nói là động tác, nhìn ánh mắt một cái là lộ tẩy rồi
Giáo sư Lư tán dương Tiểu Mộc không hết lời, lại chỉ màn hình:" Đã nhìn thấy chưa, cố tình nhốt cậu ta mấy ngày, cho ăn uống kham khổ, không chỉ đói mà tâm lý nhất định không tốt, vậy mà cậu ta vẫn ăn uống nhã nhặn, đây là sự kết hợp hài hòa giữa cả bề ngoài nội hàm một con người đấy … Nhìn cách cậu ta dùng khăn ăn lau miệng mà xem, tuyệt vời "

" Hả, có gì to tát đâu, dùng cái khăn ăn thôi thì có gì để nói chứ, không phải là lau miệng à
Hà Ngọc Quý lẩm bẩm, ông ta chẳng thấy gì đặc biệt, làm quá:

" Kiểu lau miệng của ông không phải dùng khăn ăn, mà là dùng vải chùi bồn cầu ..
Cách dùng khăn ăn một cách chính xác và lịch sự là, đừng có dùng khăn ăn để lau, phải chấm khẽ sau đó là chùi đi, ông hiểu không, như thế tránh thức ăn nhoen sang chỗ khác
Cũng đừng mở khăn ra rồi gấp vào, khăn ăn là phải đặt ở trên đùi ..
Nhìn đi, sau khi kết thúc bữa cơm thì phải lấy khăn ăn từ phần giữa, khẽ đặt lên góc trái của bàn ăn
Lư Hồng Bác giảng giải, vừa vặn đúng lúc này Tiểu Mộc quen biết chưa bao lâu đã kết thúc bưa ăn, đây là một người hết sức biết tiết chế, khiến Lão Lư tán thưởng vô vùng:" Đừng có đem những tên nhà quê mà ông tìm đi so sánh với cậu ta, đó là lễ nghi đã hình thành tiềm thức, không phải là ông cố bỏ công ra học mà được đâu
“ Ông cũng nói ra được đấy thôi, kiếm bừa một người chỉ cho biết là được, đâu nhất định là phải dùng thằng nhãi này chứ.” Ông chủ Hà chung quy là xót của, lúc nào cũng phải có hai vệ sĩ kè kè đi cạnh thằng nhãi này đề phòng y bỏ trốn, đó cũng là khoản tiền không nhỏ:

Lư Hồng Bác bực mình, trừng mắt lên:” Tôi đưa ông sách dạy bóng đá, ông kiếm mười một người đọc thuộc lòng rồi đi kiếm vé tham dự cúp thế giới hộ đội tuyển quốc gia nhé.”

" Được được, coi như ông có lý
Mấy cái chuyện đó thì tôi không hiểu, nhưng chuyện bồi dưỡng huấn luyện thì sao
Cậu ta có tham gia đâu, chẳng lẽ chỉ đọc Dương bì quyển có mấy ngày thôi mà đã cho ra làm người hướng dẫn à
Hà Ngọc Quý nhắc tới vấn đề mấu chốt:

Tri thức, ở trong cái nghề này, tri thức vô cùng quan trọng
Chuyện này có vẻ càng không thành vấn đề, Lư Hồng Bác đứng dậy nói:" Theo tôi nghiêm chứng là biết thôi, tôi sẽ cho ông thấy thế nào là sự điên cuồng của thiên tài ..
Thiên tài đích thực không cần học
Ông ta vừa cười vừa đi, trông tự tin lắm, Hà Quý Ngọc đi theo phía sau
Lúc này Tiểu Mộc đã được người ta đưa tới đại sảnh, Lư Hồng Bác cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi tới khách khí bắt tay, mỉm cười hỏi thăm:" Thầy Lâm, bữa cơm vừa rồi có hợp khẩu vị không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Không tệ, ăn cũng được lắm, có điều sao lại để lẫn vào một chai rượu giả thế
Mộc Lâm Thâm hỏi:

" Xem đi, mùi vị của rượu Bourgogne chính tông, không phải ai cũng nhận ra được đâu
Giáo sư Lư híp mắt cười nhìn Mộc Lâm Thâm, tuy miệng khen, nhưng ánh mắt đó nhìn thế nào cũng không giống có ý tốt
Chàng trai này khiến ông ta càng lúc càng thêm hứng thú rồi:" Tôi cứ tưởng cậu gặp tôi một cái sẽ có vô số lời muốn chất vấn, vô số lửa giận phải phát tiết cơ
Chẳng lẽ cậu không hề tò mò tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì à
" Vì sao phải tò mò, làm gì có ai đoán ra được suy nghĩ của một kẻ điên
Mộc Lâm Thâm kín đáo chửi Lão Lư một câu:

Lão Lư lại chẳng hề phản cảm với kiểu xưng hô này:" Vậy tôi nói ra nhé, nhất định cậu sẽ kinh ngạc đấy
" Không đâu, ông muốn tìm ra một phiên bản hiện thực của lý luận sáng tạo tài phú, để khích lệ những người đang khổ công đọc Dương bì quyển mong đợi làm giàu ..
Hình như người ông chọn là tôi
Đi thôi, lừa người khác cũng có thành tựu lắm, tôi đang nóng lòng muốn thử xem bản lĩnh của mình tới đâu rồi
Mộc thiếu gia đưa tay ra, từ bộ Âu phục giá trị không thấp này, y đã đoán ra câu đố rồi:

Hà Quý Ngọc phục sát đất, giơ ngón tay cái lên, làm động tác mời:" Mời
Người này hành vi đậm chấp giang hồ, Mộc thiếu gia chắp hai tay vào nhau đáp lại, cứ như bạn bè đã tương giao nhiều năm, không hề hỏi thân phận của người ta
" Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu sẽ kinh ngạc cơ, thật chẳng có chút cảm giác thành tựu nào hết
Lư Hồng Bác thất vọng lắm:

Một thiếu gia quay đầu lại nói:" Vừa gặp nhau ông đã gọi tôi là thầy Lâm, tôi còn không biết phải làm gì à, đồ ngốc
Ngốc Đản ở bên cạnh nuốt nước bọt, nghe mấy người này giao lưu, lại nhìn thầy Lâm bước đi chẳng có chút e dè nào, hắn bắt đầu tin, lại sắp có một thiên tài càng điên cuồng hơn sinh ra rồi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.