[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xe phía trước là một chiếc Cadillac đen sang trọng, không gian bên trong xe vô cùng rộng rãi, ghế da thật ngồi hết sức thoải mái, rèm cửa sổ xanh xa trời ngăn cách ánh sáng bên ngoài, thoang thoảng chút hương bạc hà làm người ta thư giãn, bước chân lên xe là như vào không gian khác vậy, so với xe sau ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt
Ông chủ Hà Ngọc Quý đích thân lái xe, mỹ nữ ngồi sau có vẻ tên là Mộng Lộ thật, ông chủ Hà gọi cô là Lộ Lộ, lên tiếng trưng cầu ý kiến cá nhân của cô với Tiểu Mộc, thái độ rất tôn trọng, có phần còn hơn cả Lão Lư
Chỉ hai chữ thôi, mỹ nữ Mộng Lộ tán thưởng không dứt:" Hoàn mỹ, thực sự là quá hoàn mỹ, không có gì để bới móc hết
Giáo sư Lư, ông kiếm đâu ra người này thế, tôi chưa bao giờ thấy một cao thủ có thể ngửi một cá mà phân biệt được rượu thật giả, ngay cả Bách Nhưỡng tửu trang nổi danh về rượu ở Trường An trước kia cũng không tìm ra được chuyên ra rượu trình độ này, ít nhất cũng phải uống vào mới biết được
Quan hệ giữa đôi bên rõ ràng là rất quen thuộc, Lư Hồng Bác quay đầu lại, có thể công khai ngắm nhìn mỹ nữ rồi, một thời gian không gặp, mỹ nhân càng đẹp hơn
Ông ta là người yêu cái đẹp, nhưng không hề lưu luyền với nữ nhân, trước giờ luôn có quan hệ ăn bánh trả tiền, nhưng cô gái này khiến ông ta có cảm giác khác, giữa thanh xuân và thành thục, giữa đoan trang và phóng đáng, làm ông ta mang dục vọng muốn chinh phục
Ở vị trí của Lão Lư, nhìn qua cổ áo của Mộng Lộ, một cặp ngực trắng nõn mềm mại như kem, được nâng đỡ bởi chiếc áo ngực màu xanh nước, ép lại khe ngực sâu quyến rũ, làm người ta muốn sờ thử
Mắt nhìn ngực người ta, Lão Lư vẫn giữ phong độ rất tốt, cười đáp:" Nói ra cô cũng không tin đâu, gặp được ở bệnh viện tâm thần đấy, nhân tài như cậu ta tôi nhắm rồi, thế nên dù có phải mạo hiểm bắt cóc cũng phải mang về
Phi vụ lớn của chúng ta có thể thực hiện hay không là trông vào cậu ta đấy.” "
" Thật thế sao
Mộng Lộ ngạc nhiên lắm, đôi mắt đẹp mở to, trông hết sức đáng yêu
Lão Lư bị phong tình đó thu hút, bất giác đưa ngón tay ra muốn trêu ghẹo, có điều mỹ nữ rõ ràng không lạ gì tính ông ta nên có đề phòng trước, đánh bạt tay ông ta sang một bên, mắng:" Có tin tôi bảo ông chủ Hà dùng gia pháp không
" Lão Lư, tôi nói này, ông có thể đừng bình thường như vậy được không, thà ông điên một chút thì tôi còn chấp nhận được
Hà Ngọc Quý mắng, vị giáo sư Lư này khi điên thì làm việc đáng hoàng, đến khi bình thường lại làm chuyện bậy bạ, từ mười tám tới tám mươi, chỉ cần là nữ nhân thì thế nào ông ta cũng trêu ghẹo:
Bị hai người cùng phản ứng, Lão Lư cười ngượng ngập rụt bàn tay heo lại, tư duy của ông ta có vẻ hơi lẫn lộn, hỏi lại:" Lộ Lộ, cô vừa nói cái gì ấy nhỉ
Mộng Lộ lườm ông ta:" Tôi hỏi, anh ta thực sự từ bệnh viện tâm thần ra à
" Làm sao có thể sai được chứ, tôi, Lâm Tử, Ngốc Đản lập kế hoạch chặt chẽ, sau đó bất thình lình ra tay, diễn một màn Trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần - One Flew Over the Cuckoo's Nest, phiên bản đời thực
Mọi người không biết là kích thích như thế nào đâu, tôi tả xung hữu đột, liên tục vượt qua mười mấy người ngăn cản mới thành công nhảy lên xe ..
Lão Lư không biết có phải là lại lên cơn điên rồi không, hăng hái miêu tả mình dũng mãnh vượt ngục thế nào:
" Này, dừng, dừng ..
Lộ Lộ, cô hỏi làm cái gì chứ, cô hỏi ông ấy, ông ấy cũng chẳng trả lời rõ ràng được
Ông chủ Hà vội ngăn cản, biết Lão Lư mà nổi hứng diễn thuyết là có thể nói cả ngày:
Mộng Lộ vẫn không tin:" Tôi chỉ lấy làm lạ, một người như thế làm sao có thể xuất hiện trong bệnh viện tâm thần chứ
Lão Hà, anh đã tra người đó chưa
" Tra rồi, mấy ngày qua nhốt cậu ta trong phòng cũng là để tra xem có dùng được không, đúng là có người tên Lâm Mộc Sinh, không có tiền án, hình như là một đầu bếp
Hà Ngọc Quý đáp:
" Ồ, đầu bếp à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là thế thì Mộng Lộ dễ tiếp nhận hơn nhiều, cách ăn mặc đó, tư thái đó, vẻ đẹp trai đó, thực sự khiến trái tim cô rung rinh, không thể nào tin được người như thế lại xuất hiện trong bệnh viện tâm thần:” Có điều ông bắt cóc người ta như thế không ổn, cậu ta không chịu nghe chúng ta thì sao
Chẳng phải tự chuốc thêm một phiền phức à?”
Lão Lư nhìn ra được sự lo lắng của cô, nói thẳng:" Tôi đã làm nghề này hai mươi năm rồi, đã bao giờ nhìn lầm người chưa
Tôi phán đoạn, cậu ta là cái loạn lừa ăn lừa uống thôi
Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, mặc bộ trang phục mới lên người là đắc ý như vừa mới trúng số ..
Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, theo đuổi viển vông, mơ tưởng thứ không thực, luôn giỏi lý luận hơn làm, kiểu thích ăn mặc đẹp lười làm việc như thế nhiều lắm ...
Thằng nhãi đó có chứng hoang tưởng, luôn cho rằng mình có người cha gia tài bạc tỷ, ở bệnh viện tâm thần, mở miệng ra là hối lộ bác sĩ ..
Tại sao mọi người không nhìn ra được sơ hở gì, vì vốn đâu có sơ hở, cậu ta thực sự coi mình là một đại thiếu gia mà, ha ha ha
Nếu là loại lừa ăn lừa uống, thế thì có vẻ là đồng điệu với nghề đa cấp này đấy, thế thì có vẻ không khó dụ
Không ai để ý rằng, lão Lư Điên khi nói những lời đó, trong mắt ánh lên vẻ hài hước, tựa hồ ông ta còn che giấu điều gì đó
" Thế chuyện giảng bài thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có vài ba năm kinh nghiệm, ông đã để cậu ta lên trận rồi có ổn không, đừng làm hỏng việc đấy
Mộng Lộ vẫn còn do dự, cũng phải thôi, ai có thể hoàn toàn tin vào lời của lão điên chứ
Ông chủ Hà cũng nói rồi, hôm nay dẫn cậu ta đi tiếp xúc, mở mang tầm mắt đã
Nếu đúng như Lư Điên nói thì tất nhiên là tốt rồi, nếu y luống cuống không xử lý đường tình huống thì phải có tính toán khác
" Hà Béo, ông đừng có mà không tin tôi, mười năm trước ông vẫn còn đang trộm ông thép ở công trường bán kiếm vài đồng tiền lẻ, nếu không phải nhờ nhãn quang của tôi, ông có ngày hôm nay không
Lão Lư thấy hai người kia không tin tưởng mình thì tức giận:
Cơn giận này rất hợp lý, ông chủ Hà vội vàng nói:" Đúng thế, đúng thế ..
Bát cơm này của chúng ta còn chẳng phải là đều dựa vào cái miệng của mấy vị giảng viên sao, ông yên tâm, hết thảy đều nghe theo an bài của ông
" Ổn thỏa đặt lên hàng đầu, tôi cũng muốn xem xem, mọt người ngoài nghề, làm sao có thể đạt tới trình độ giảng viên của chúng ta
Mộng Lộ cũng xuôi theo, nhưng lời nói của cô rõ ràng vẫn còn có chút phòng hờ:
" Vậy thì chuẩn bị đón nhận niềm vui bất ngờ đi, luyện tập vài ba năm mới dùng được thì sao có thể gọi là thiên tài chứ
Giáo sư Lư cười sáng lạn, lại lần nữa quay đầu đánh mắt đầy ám muội với mỹ nữ, mắt không rồi bầu ngực cằng tròn dưới chiếc váy mỏng manh cảm giác thịt rung lên theo hơi thở, cái vẻ dâm tiện đó được mỹ nữ đáp trả bằng động tác nôn ọe khoa trương, Lão Hà nhìn thấy chỉ cười ha hả.