[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xe rời khỏi Trường An, qua Bình Lăng, Điếm Trương, tiến vào địa phận huyện Lễ Tuyền, dọc đường đi Mộc Lâm Thâm luôn chú ý tới biển chỉ đường
Có điều đáng tiếc là du học sinh trở về như y còn chẳng bằng học sinh lưu ban, nhìn thì nhìn mà chẳng biết là mình đang ở đâu, dọc đường thấy rất nhiều xe chở hàng, thế núi hùng vĩ, đường xá ngoằn ngoèo, thi thoảng thấy vài bãi sông khoét sâu, cát đá lổn nhổn, đất đai rộng lớn hoang vắng để lại cho y ấn tượng rất sâu
Với người đã quen với Giang Nam phồn hoa, dân cư đông đúc, mưa buồn miên man, sương khói mênh mông mà nói, mảnh đất này là một khái niệm hoàn toàn khác
Điểm đến, huyện Lễ Tuyền thành phố Hàm Dương, hành trình hơn 100 km, đi mất 1 giờ 30 phút
Xe đi vào trong huyện thành, Mộc thiếu gia lắc đầu, nhà cửa toàn khối vuông vức, không có vẻ hiện đại của đô thị mới, cảm tưởng thành phố thập niên 90, không phải cũ, mà là ngôn ngữ kiến trúc này đã quá thô sơ lạc hậu rồi, không thể so sánh với thành phố ven biển phía đông được
Ai ngờ vẫn chưa hết, xe mất chừng hai mươi phút đi qua huyện thành, xuống nông thôn rồi, khi Mộc thiếu gia nhìn thấy những căn nhà bằng đất màu vàng, nhìn thấy cả ông già chăn dê, có chút nghi hoặc
Cuối cùng xe dừng lại ở trước một tòa nhà treo biển Trung tâm văn hóa tuyên truyền, một ngôi nhà hai tầng, trông khang trang bề thế, có điều vắng vẻ quá, bãi đỗ xe rộng rãi lèo tèo vài chiếc xe, sân rộng mênh mông
Nhìn quanh một lượt, cảm giác rất khó tả, người rất ít, đường xá rộng rãi, lát bê tông đàng hoàng, chỉ là yên ắng, nếu bảo là nơi bỏ hoang thì không đúng, vì sạch sẽ ngăn nắp, không có cây cối mọc bừa bãi, có điều bóng người quá ít, thực sự rất ít
Ông chủ beo béo Hà Ngọc Quý không xuống xe, Ngốc Đản cũng ở lại, chỉ có Lão Lư dẫn theo mỹ nữ Mộng Lộ, thêm vào hai tên vệ sĩ tháp tùng hay nói chính xác là áp giải Tiểu Mộc đi vào trong
Qua cánh cổng làm theo kiểu cổ, đi qua sân rộng, vào bên trong tòa nhà, không ngờ là cảnh tượng khác hẳn, cổng chào lớn dựng ở giữa đại sảnh, hoa tươi, thảm đỏ, tuần nam mỹ nữ không hề thiếu
Lão Lư vừa đi vừa an bài hai tên vệ sĩ:" Vào đó chỉ được nhìn, không được nói, rắm cũng không cho đánh phát nào, nếu dám phá hỏng quy tắc, nếu không tự chịu hậu quả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những lời này thực ra là để cảnh cáo Tiểu Mộc, Mộng Lộ thấy ông ta làm thế không ổn, chẳng phải gây thêm áp lực cho người ta à
Định quay sang an ủi chàng trai này, bảo y đừng sợ
Không ngờ biểu hiện của Tiểu Mộc tốt hơn cô dự liệu nhiều, mắt vẫn nhìn phía trước, môi mang nụ cười nhẹ nhàng, cứ như an bài của Lão Lư không phải là giành cho hắn
Ra đón bọn họ là một đôi nam nữ đều mặc Âu phục, thái độ rất cung kính, khom người tới 90 độ, bắt tay không dám nắm lâu, nói chuyện không dám ngẩng đầu, quy cách nghênh tiếp như là đón khâm sai vậy
Mặc dù soái ca như Mộc thiếu gia rất bắt mắt,nhưng lại không gây được mấy ấn tượng với họ, ngược lại đối với giáo sư Lư, giảng viên Dương Mộng Lộ hết lời khen ngợi, nào là ngày nhớ đêm mong, nào là lắng nghe dạy bảo, toàn những lời lẽ khiến người ta nghe mà sởn gai ốc, tuyệt đối hiếm khi nào thấy dùng ở cách giao tiếp thông thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó chính là quyền uy, hoạt động đa cấp phải chế tạo ra quyền uy cấp trên một cách vô hình, đó là con đường duy nhất để duy trì được sự nghiêm ngặt của tổ chức
Nơi tụ hội ở tầng trên, Mộc Lâm Thâm tới nơi này nhìn biển mới biết hôm nay là chủ nhật, cho dù y đã có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, có điều khi đi qua cửa vẫn phải giật mình, hơn một trăm người, toàn bộ mặc đồng phục đen, đồng loạt khom người, đồng thanh hô:" Giáo sư Lư, giảng viên Dương
Thân thiết bắt tay, mỉm cười rạng rỡ, bước chân tiêu sái, cùng với tiếng vỗ tay nhiệt tình làm bạn, giáo sư Lư tựa như một người truyền đạo đang kiểm duyệt tín đồ của mình
Ông ta tự nhiên đi lại trong đám đông, nơi này như cung cấp cho ông ta sức mạnh, sự tự tin đó, sự tiêu sái trí tuệ đó, cảm nhiễm mỗi một người bên cạnh, có cô gái bắt tay ông ta mà bật khóc xúc động
Mộc thiếu gia ở đây là người ngoài, được đưa tới vị trí hàng đầu tiên, sát sân khấu, cạnh cánh gà, hai tên vệ sĩ kè kè không rời một bước, đừng hòng có cơ hội chạy trốn
Thế nhưng hành động của chúng hơi thừa, Mộc Lâm Thâm không định trốn, ít nhất không phải bây giờ, tạm thời bản thâm không gặp phải nguy hiểm gì, trước tiên quan sát, thu thập đủ dữ liệu đã rồi tính sau
Khi tiếng vỗ tay lắng xuông là lúc giọng nói đầy sức hút của giáo sư Lư vang lên:" Tôi phải thừa nhận rằng, sinh mệnh của tôi đều phải tiếp nhận sự khảo nghiệm tương tự
Luôn bị ý chí kiên định không đổi, đấu chí tiến về phía trước và tinh thần nghênh tiếp khiêu chiến của mọi người làm cảm động, điểm này đã cho tôi thấy một chân lý , đó chính là ...
Không ai có thể ngăn cản sự thành công của chúng ta
Tức thì người kêu người gào, còn có cả người bật khóc, hai tay đưa về phía Lão Lư, ánh mắt dõi theo từng bước chân ông ta
Ra hiệu cho xung quanh im lặng, ông ta ngẩng đầu góc bốn lăm độ, im lặng mất một lúc, giọng nói u buồn:" Có thể nói, tôi thành công hơn bất kỳ một người nào ở đây, tôi có thể đi xe đắt tiền mui trần, có thể nếm món ăn ngon năm châu bốn biển, có thể ngủ trong bất kỳ gian phòng tổng thống nào, cũng có thể cho cha mẹ, con cái và vợ tôi cuộc sống tốt nhất ..
Tôi biết, trong mắt mọi người, trong lòng mọi người đều có hạt giống thù ghét người giàu, nhưng tôi nói cho mọi người biết, thù hận của mọi người chẳng hề thay đổi được cuộc sống của người giàu có, mọi người chỉ là cỏ rác, là bùn đất trong mắt người giàu có, hoàn toàn không đáng nhắc tới
Việc này là để kéo tâm lý người nghe xuống đáy vực, tạo ra cảm giác chênh lệch ..
Mộc Lâm Thâm phân tích lời nói của giáo sư Lư, một sự chênh lệch từ cao tới thấp sẽ khiến người ta thấy sa sút, làm như thế tựa hồ không có lợi cho việc thuyết giảng
Nhìn thế nào cũng không giống như ông ta đang đầu độc người khác, cứ như đánh một gậy khiến người ta tỉnh ra.