Không thể không nói, giống như việc dùng cồn công nghiệp pha chế ra rượu trắng, dùng giày da nấu ra viên con nhộng làm thuốc, lấy chất nhuộm sudan để làm ớt, tất cả đều là sáng tạo lớn mang đậm tính đặc sắc của con dân Hoa Hạ
Nó tập hợp những lý luận của các học thuyết như tâm lý học, hành vi học, kinh tế học, truyền cảm hứng, thêm vào sự giảo hoạt của đám lừa đảo giang hồ, đã thành công chế tạo ra một thứ quái thai mà người ta gọi là --- Kinh doanh đa cấp
Vốn thứ quái thai này chẳng lừa được Mộc Lâm Thâm, y chẳng coi ra gì, vấn đề là bây giờ y lại nằm trong bụng thứ quái thai đó
Đọc xong tài liệu ngẩng đầu lên, hai tên vệ sĩ Đại Chủy, Đại Đầu đang nhìn y chằm chằm, ánh mắt luôn mang vẻ đề phòng, cứ như sợ y chiếm đoạt cái máy tính bảng này làm của riêng vậy
Thấy Tiểu Mộc tắt màn hình đi, Đại Đầu lên tiếng hỏi:" Xem xong rồi à
" Xong rồi
Mộc Lâm Thâm uể oải đáp, mấy ngày hôm nay liên tục bị nhồi nhét kiếm thức đa cấp, y thấy đầu óc mình chậm chạp đi hẳn:
Đại Đầu cảnh giác thu máy tính bảng lại, dặn dò:" Cậu xem nhanh thật đấy nhỉ, tôi nhắc lại lần nữa nhé, đây là tư liệu nội bộ, đừng có truyền ra ngoài đấy
Đại Chủy vẫn nhìn y chằm chằm hỏi:" Cậu thấy thế nào, có khó không, hiểu được bao nhiêu phần
" À, có cái g ..
Mộc Lâm Thâm đang thuận miệng trả lời thì dừng lại kịp thời, y biết rằng biểu hiện của mình sẽ được báo cáo lên ông chủ của họ, vội thay bằng vẻ mặt trang nghiêm, sùng bái, miệng tuôn ra một tràng dài những từ ngữ tán dương:" Thực sự là quá bác đại tinh thâm, ý tưởng thần kỳ, xếp đặt hợp lý, phương thức tinh diệu, hơn nữa có hiệu quả trác tuyệt trong thực tế, cho dù mô hình lừa đảo Ponzi cũng không thể nào so sánh được
Thứ này phải mở rộng ra toàn cầu, đây đúng là thực tiễn vĩ đại nhất của tâm lý học thế kỳ hai mươi mốt
" Khoan khoan, cậu nói nhanh quá, tôi nghe không hiểu
Đại Đầu vội ngăn lại, con bà nó nói thế này thì mình báo cáo lên trên thế nào:
Đại Chủy nhắc nhở:" Tôi nói cho cậu biết, đây không phải là lừa đảo, hiểu không
Còn Bàng Thị là ai
Mộc Lâm Thâm ngớ người, y cũng không biết Bàng Thị là mình có nhắc tới Bàng Thị à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mất mấy giây mới hiểu tên ngốc đó nói tới Ponzi, nghiêm túc đáp:" Là Bàng thái sư ấy, anh có xem Dương gia tướng không
Bàng thái sư lừa Dương gia tướng
" À, đó là tên gian thần, đã bảo không phải là lừa đảo, làm sao đem so với ông chủ Hà được
" Đương nhiên rồi, ông chủ Hà còn giỏi hơn Bàng Thị nhiều lắm
Ngốc Đản phụ trách lái xe nghe Tiểu Mộc trêu hai thằng đần cứ cắn môi cười suốt, thằng nhãi này nhìn thì hiền lành, thực chất vô cùng xấu bụng
Xe phía trước đi chậm dần, hắn liền nói:" Đừng nói nữa, ông chủ xuống xe rồi
Hai chiếc xe dừng lại ở bên đường, hoàng hôn đã gần, bầu trời từ màu xanh ngắt chuyển dần sang hồng tím, ánh nắng cuối ngày từ đỉnh núi xa xa hắt ra, gió chiều nổi lên xoa dịu bớt cái nóng ngày hè
Bọn họ đã đi vào địa phận của Hộ Huyện, ba người ở xe trước làm động tác duỗi mình, ông chủ Hà vẫy tay gọi, hai tên vệ sĩ lật đật chạy tới, ghé tai báo cáo
Thấy ông chủ Hà cau mày, Ngốc Đản đoán chừng là hai thằng ngốc kia không diễn đạt nổi, tranh thủ nói:" Lâm Tử, bọn họ chắc chắn bảo mày đi tiếp xúc với thành viên, đoán chừng muốn bồi dưỡng mày thành giảng viên đấy
" À, một nghề nghiệp rất có tính khiêu chiến
Mộc Lâm Thâm mỉm cười:
Ngốc Đản ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Mộc, thấy nụ cười của y không giống giả vờ, nói một câu không rõ ý tứ:" Mày không phản cảm là được
Mộc thiếu gia biết Ngốc Đản không hề ngốc giống như biểu hiện bên ngoài của hắn, hơn nữa có chút thiện cảm với mình, nhưng ở loại tình huống này bảo y tin tưởng người khác thì khó lắm, cho nên không giao lưu nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chốc lát sau hai tên vệ sĩ kia quay lại gọi Tiểu Mộc xuống xe, đoán chừng đến lúc ông chủ Hà, Dương Mộng Lộ, Lư Tâm Thần kiểm tra quá trình học tập của y rồi
Mộc Lâm Thâm đi tới, vào thẳng vấn đề:" Cần tôi báo cáo thành quả học tập phải không
" Tốt quá, tôi thực sự muốn nghe đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dương Mộng Lộ cười, để lộ hàm răng chỉnh tể, đưa tay về phía Tiểu Mộc, giống như đại tỳ vỗ về:
Không ngờ Mộc Lâm Thâm ưu nhã khom người, nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay, cảnh này làm Lư Tâm Thần tức muốn điên, nhảy dựng lên:" *#^, thế mà cũng được à
Dương Mộng Lộ có hơi bất ngờ, nhưng chẳng hề để ý, tựa hồ lại còn rất thích cử chỉ này của Tiểu Mộc, đôi mắt cười tới cong vút
Lão Hà cũng chướng mắt lắm, thúc giục Tiểu Mộc:" Này, này, tôi không có thời gian mà lãng phí đâu, sắp tới Hộ Huyện rồi, nếu cậu mà không trấn giữ được trận địa, tổn thất của chúng tôi sẽ tính lên đầu cậu đấy
" Đúng, không đơn giản là bồi thường tiền đâu, tôi sẽ cho Ngốc Đản tiến hành lăng nhục mang tính cưỡng chế với cậu
Giáo sư Lư hung hăng đe dọa, ông ta khao khát Dương Mộng Lộ lâu rồi, còn chưa chấm mút được gì thì cái thằng nhãi ranh này đi trước:
Dương Mộng Lộ thì thân thiết vỗ vai Tiểu Mộc:" Đừng sợ, nói cho tôi biết, cậu có cảm thụ gì
" Chuyện này thì có cảm thụ gì được chứ, chẳng qua là vụ lừa đảo thôi mà, anh lừa tôi, tôi lừa hắn, rồi hắn lại đi lừa một người khác
Thực ra trong lòng mọi người đều biết là mình bị lừa, nhưng xuất phát từ tâm lý tăm tối, tâm lý ngược, cho nên lại lừa người khác
Không ai cho rằng trí thông minh của mình thấp hơn người khác, nghĩ mình lừa thêm vài người, nói không chừng lại còn kiếm được ..
Vì thế liền thành tầng tầng lừa nhau thôi
Mộc Lâm Thâm trả lời rất thản nhiên:
Lão Hà mắt trừng lên giận dữ, Dương Mộng Lộ bất ngờ, đúng là rất thông minh, nhưng quá non rồi khoe khoang thông minh không đúng chỗ, loại chuyện này sao có thể nói thật được chứ
Lão Lư cười ngặt ngoẽo, vỗ vai Tiểu Mộc bồm bộp:" Nói chuẩn lắm, có điều hôm nay cậu mà không làm tốt nhiệm vụ lừa đảo này, Lão Hà, gia pháp sẽ thế nào
" Lột quần áo, quất 100 roi, ba ngày không cho ăn cơm
Ông chủ Hà nhếch một bên mép lên, gằn giọng uy hiếp:
Mộc Lâm Thâm há mồm tới mức to nhất, y tựa hồ sợ hãi nắm lấy tay Dương Mộng Lộ, trốn ra sau lưng cô
" Đừng dọa người ta ..
Dương Mộng Lộ mắng hai người kia, vuốt gò má trắng trẻo của Tiểu Mộc, giọng êm ái:" Lâm Tử, đừng sợ, nghe tôi nói, biểu hiện thật tốt, bây giờ giảng viên thiếu thốn, xem đi, chúng tôi ngày chạy mấy chỗ, thế này chẳng phải làm mọi người chết mệt sao, tôi trông cậy vào cậu đấy."