Nội Tuyến

Chương 87: Trong lòng mang mãnh hổ. (2)




Mấy thứ chuyện hoàn toàn bình thường, Hà Ngọc Quý không hề để ý, nếu không phải bọn họ chủ yếu hoạt động ở nơi hẻo lánh, điều kiện không tốt, ông ta chẳng ngại thuê khách sạn 5 sao cho Mộc Lâm Thâm, gật gù dặn:" Chỉ cần cậu ta không chạy, đừng nói là dương tạp, cho dù muốn sữa người, tôi cũng sẽ tìm vú em cho cậu ta
Hai đứa các cậu nghe cho kỹ đây, hôm nay là hoạt động cuối cùng, buổi trưa chúng ta về thành phố, ngày kia sẽ có hoạt động lớn, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai sót gì đấy
" Ông chủ cứ yên tâm, cái thằng nhãi đó da non thịt mềm, xử lý y còn dễ hơn xử lý nữ nhân ấy chứ
Đại Chủy không coi ra gì:

Đại Đầu cũng vỗ ngực đảm bảm:" Không phải anh cũng đã nói rồi sao, trong tất cả các loại người thì người có văn hóa là dễ đối phó nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, dù y có đi nhà xí thì chũng tôi cũng đi theo
“ Khách khí với cậu ta chút, như tôi đã nói rồi đấy, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta, đừng để cậu ta trốn là được, đó là con gà đẻ trứng vàng của chúng ta.” Nghe vậy Hà Ngọc Quý yên tâm thêm vài phần, gọi hai người cùng đi ăn sáng, vừa mới đi vào đại sảnh thì gặp Dương Mộng Lộ mới sáng sớm đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp vô ngần đi ra, một chiếc sơ mi màu sen hồng, chiếc quần jean xanh ngọc, tóc búi gọn sau đầu, kín đáo mà vẫn đẹp nao lòng người
Ba người ân cần chào hỏi, Dương mỹ nữ tủm tìm cười chào lại, nhìn dáng vẻ thì chuẩn bị ra ngoài đổi gió rồi
Hà Ngọc Quý lập tức đuổi hai tên chân chó đi, gọi Dương Mộng Lộ lại, đứng ở cửa thì thầm cái gì đó
Không cần nói cũng biết, chắc chắn vẫn là chuyện về thằng nhãi kia rồi, được coi trọng tới mức đó, Đại Chủy đố kỵ vô cùng, giọng hắn chua lè:" Nhìn tình cảnh này xem ra thằng nhãi kia sắp phát đạt rồi, nói không chừng ngay cả Dương mỹ nữ cũng đưa tới tặng cho y ấy chứ
" Không có chuyện đó đâu, mày không biết rồi, sau lưng ông chủ Hà còn có một vị lão đại khác, nếu không thông qua vị lão đại phía sau đó còn không mời được giảng viên cỡ Dương mỹ nhân đâu
Nên ông chủ Hà còn phải nể mặt cô ấy mấy phần, làm gì có tư cách đem cô ấy tặng cho người khác, giáo sư Lư nhìn cô ấy chảy dãi còn không dám có hành động gì nữa là ..
Thôi, đi ăn sáng, mày là thằng miệng rộng, đừng có đi nói linh tinh để lộ tin tức đấy, bệnh nằm ở chân, họa ra từ miệng, trong cái nghề này, kỵ húy nhất là nói những điều không nên nói
Đại Đầu nghiêm khắc cảnh cáo:

" Biết rồi, tao có ngốc đâu
Đại Chủy vừa nói vừa quay đầu nhìn thân hình quyến rũ của Dương mỹ nhân, quyến luyến chúi nước dãi chảy ra mép, đi vào nhà ăn:

Ở trên lầu, Ngốc Đản đã thu dọn hành trang xong xuôi, đợi Tiểu Mộc trong nhà vệ sinh, thi thoảng lại xem đồng hồ, đợi tới mức hắn mất cả kiên nhẫn, rống lên:" Này, đã xong chưa đấy, sao mày chuẩn bị còn phiền toái hơn nữ nhân thế
Gọi mấy tiếng mới nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, Tiểu Mộc từ phòng vệ sinh đi ra, hôm nay y lại thay đổi một dáng vẻ khác, cho dù Ngốc Đản có cáu gắt mắng chửi thì y vẫn mỉm cười đáp lại, không hề tưc giận
Gương mặt đẹp trai tới quá mức, thêm vào đôi mắt mang dáng mắt dài, lòng trắng và đen rõ ràng, đuôi mắt nhọn cong lên, sáng long lanh thu hút, làm Ngốc Đản nhìn mà sởn gai ốc
Đợi y thong thả mặc áo khoác lên, đeo đồng hồ vào, kéo thẳng cổ áo, Ngốc Đản xách đồ đứng dậy, đi vài bước lại quay đầu nhìn y, sau đó trong lòng có cảm giác kỳ quái
Cứ như mình là loại nô tài chuyên đi xách túi chạy vặt, Mộc Lâm Thâm ở phía sau nhàn nhã bước đi, giữ khoảng cách an toàn với hắn, vẫn cái nụ cười tủm tỉm đó
" Mày còn cười nữa tao sẽ cho mày khóc đấy
Ngốc Đản không chịu nổi dáng vẻ đó, nghiến răng uy hiếp:

" Ai chẳng có lúc phải khóc, nhưng tôi đảm bảo anh sẽ phải khóc nhiều hơn tôi, cũng sẽ khóc nhanh hơn tôi đấy
Mộc Lâm Thâm mỉm cười đáp:

Ngốc Đản ngửi thấy trong lời y có mùi vị không tầm thường, dè chừng hỏi:" Mày nói thế là có ý gì
" Anh tự mình lĩnh hội đi, ngốc thành như thế này, đừng hi vọng người khác dạy bảo
" Cái thằng chó này, mày ..
Ngốc Đản giơ túi hành lý lên quất tới, Tiểu Mộc không hề nhúc nhích, hai tay đút túi quần nhìn, khi cái túi hành lý sắp trúng người y, đột nhiên chệch sang một bên, lệch tới cả mét:

Ngốc Đản tức tối mở cửa, Mộc Lâm Thâm bấy giờ mới bước tiếp:" Đó chính là uy lực của phán đoán tâm lý đấy, anh đâu có dũng khí ra tay với tôi, ha ha ha
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cửa vừa mở, bên ngoài cũng vang lên tiếng cười, Lão Lư đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi, Ngốc Đản rất cung kính, rất có tự giác của một tên chân chó
Mộc Lâm Thâm thì khác, vừa mở miệng đã châm chọc:" Giáo sư Lư, sao mới sáng sớm ra đã giống như đi ăn trộm thế, trên Dương bì quyển có dạy ông nghe trộm là con đường tất yếu để dẫn tới thành công không
" Không, có điều trên Dương bì quyển dạy, chúng ta tán dương kẻ địch, kẻ địch sẽ thành bạn của chúng ta, chúng ta cổ vũ bạn bè, bạn bè sẽ thành anh em của chúng ta
Thế nào ngủ có ngon không
Lão Lư nói chuyện có tính nhảy cóc rất lớn, khó cho người bình thường theo kịp lối tư duy của ông ta:

Có điều với Mộc Lâm Thâm mà nói thì không khó khăn gì, ông ta luôn thông qua các hành động và lời nói có tính ám thị để thu hẹp khoảng cách hai bên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Cái nhà khách giá rẻ, 160 đồng một đêm, phòng bốn giường đơn, nhà vệ sinh không có nước nóng, làm sao mà ngủ ngon được
Mộc Lâm Thâm không để ý tới lời lấy lòng đó, nhưng lại để ý tới cách ăn mặc của Lão Lư, hôm nay ông ta thay một bộ Âu phục màu sáng, trông hết sức có tinh thần
Mộc Lâm Thâm hạ thấp giọng xuống:" Này Lão Lư, là tín đồ trung thành của Dương bì quyển, tôi phải nghiêm khắc chỉ trích hành vi bất lương của ông đấy
" Nói bậy, tuyệt đối không thể nào, tôi sao có thể có hành vi bất lương được cơ chứ
Lão Lư ưỡn thẳng người thể hiện dáng vẻ đường đường của mình:

" Ông vờ vịt cái gì chứ, trên người ông vẫn còn mùi rượu và mùi nữ nhân
Mộc Lâm Thâm vạch trần không chút khách khí:" Đó chắc chắn không phải là mùi của tín đồ đắm mình trong hương thơm của Dương bì quyển, mà là đêm qua ông đi chơi gái, đừng có chối, làm chuyện này tôi còn sở trường hơn ông
Lão Lư cứng họng, vẻ mặt không khác gì bị người ta tụt quần giữa thanh thiên bạch nhật, xấu hổ lúng túng, không nói lên lời
Đó là câu trả lời chính xác, Ngốc Đản ngạc nhiên vô cùng, Mộc Lâm Thâm thì ngửa mặt cười dài bước đi, để lại Lão Lư đứng đó hồi lâu chưa hoàn hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.