Thời gian trôi đi, mọi người càng lúc càng nóng nảy, mấy chiếc xe taxi, xe dân dụng trong phạm vi mười km xung quanh khách sạn Vị Ương đều đỗ ở các đầu đường đợi lệnh
Bọn họ nghe thấy trong bộ đàm liên tục trao đổi với nhau, không biết là loại nhân vật đặc thù gì mà có thể khiến mấy tổ theo dõi bị điều về hết như thế này
Chắc chắn không phải nhân vật tầm thường rồi, vì điện thoại nghe thấy tiếng chửi bới của giám đốc lớn, những người nấp trong xe cũng phải cười trộm
" Tìm được rồi ..
" Cổng sau làng đại học
" Nghiệp vụ viên 3326, anh tiếp cận một cách cẩn thận, những nghiệp vụ viên khác, bao vây ngoại vi, ngàn vạn lần đừng gây ra động tĩnh quá lớn
Xe taxi, xe jeep, xe việt dã, xe thương vụ, một loạt xe đủ loại từ các phương hướng khác nhau vọt ra khỏi chỗ đỗ xe, trên bản đồ giám sát giao thông có thể nhìn thấy rất nhiều chấm đỏ, đang dần dần bao vây lấy mục tiêu, biến thành một vòng tròn tiêu chuẩn
Xảy ra chuyện gì thế
Bắt giữ à
Đến giờ còn chưa biết đối tượng là ai cơ mà
Tất cả những "nghiệp vụ viên" ý đồ hỏi tới kế hoạch hành động đều bị "giám đốc lớn" nạt nộ, cứ thế cả đám ù ù cạc cạc hành động mà không hiểu gì hết ..
Thực ra thẳng nhóc đó chẳng chạy bao xa, đây là một hành động rất thông minh, nếu như chạy tới bến xe hay ga tàu, nói không chừng sẽ gặp phải người của ông chủ Hà thả ra truy lùng
Trương Cuồng tới nơi phát hiện ra Tiểu Mộc, tức thì bật cười
Phía sau làng đại học, một con phố đi bộ có rất nhiều quán hàng nhỏ, cùng với những sạp hàng tự phát của sinh viên trong trường tạo thành khu chợ dân sinh
Ở góc phố phát ra tiếng nhạc, Trương Cuồng cao lớn hơn người nhìn một cái liền thấy Tiểu Mộc đang ôm ghita điện, hát một bài tiếng Anh, hắn không nghe ra, đoán chừng là trình độ tên đó không tệ, người đứng xem khá đông, trong đó đa phần là nữ sinh
I was here, I lived, I loved, I was here
I did, I've done, everything that I wanted
And it was more than I thought it would be
I will leave my mark so everyone will know
" Tên này đúng là quái quỷ mà, chưa bao lâu đã biết biểu diễn kiếm tiền rồi
Một nam tử khác xuống xe cười nói, giờ thì yên tâm rồi, hắn hơi nâng cổ áo lên báo cáo:" Đã tìm thấy đối tượng
Trong tai nghe truyền ra mệnh lệnh của giám đốc:" Để 3326 tiếp xúc, nhất định không được để xảy ra chuyện ồn ào
" Vâng
Nam tử đó võ vai Trương Cuồng:" Đi đi 3326, vòng vây đã khép chặt, sếp lớn nói đừng để xảy ra chuyện ồn ào đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Biết
Trương Cuồng đáp ngắn gọn, lòng thở phào, may quá, nếu chậm thêm một chút nữa để cái thằng nhãi này kiếm được lộ phí thì có trời mà tìm được
Hắn kéo thấp mũ xuống che mặt, từ từ tiếp cận nghệ sĩ biểu diễn góc đường
" Oa, không ngờ giọng nam mà hát I was here của Beyoncé lại hay như thế
" Đúng thế có thể so được với người của khoa âm nhạc trường ta rồi
" Có phải sinh viên trường mình không nhỉ
Đẹp trai quá thể luôn
“ Kỹ thuật tốt thật đấy, tôi thử hát theo anh ấy mà suýt nữa đứt hơi luôn.”
Trong tiếng ca du dương, không ít khán giả xung quanh thì thầm bàn tán, khi bài hát tới cao trào, gần ba mươi nam nữ sinh viên người lắc lưa ngâm nga thoi
Mộc Lâm Thâm đứng ở giữa biểu diễn, vẻ mặt hết sức phong phú lúc thì đau thương vô hạn, khi thì căm hận tột độ, cảm xúc dồn vào bài hát lây sang khán gia trong phạm vi nhỏ
Đợi nhạc dừng, tiếng vỗ tay vang lên hết sức nhiệt liệt, hộp đựng nhạc khí ở dưới chân có thêm rất nhiều tiền lẻ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mộc Lâm Thâm cúi chào rất màu mè, hát xong chưa đi, như minh tinh thật sự cùng đám nữ sinh qua đường trò chuyện, có mấy cô gái còn muốn chụp ảnh cùng, còn chàng nghệ sĩ tóc dài rất có chất nghệ sĩ ở bên lại không ai hỏi han gì
Trương Cuồng không tiếp cận vội, hắn đứng sau một cái câ quan sát, đợi khi đám khán giả giải tán, nghệ sĩ đường phố kia rất hữu hảo bắt tay với Mộc Lâm Thâm, hai người chia tay, y chạy được một quãng rồi rút tiền trong túi ra bắt đầu đếm
" Năm, mười, mười lắm ..
Không ngờ một ngày phải dùng cách này cứu mạng
Hơn một trăm đồng một chút, đó là kết quả Mộc Lâm Thâm biểu diễn hơn nửa tiếng, lúc chạy qua con phố nảy liền nảy ra ý tưởng, y cùng nghệ sĩ đường phố biểu diễn ở đây bắt tay hợp tác
Bằng số tiền này, giải quyết vấn đề cứu đói ngày hôm nay không cần vấn đề, Mộc Lâm Thâm đang tính, hay là mai mình tới cổng trường đại học giơ tấm biển nhờ giúp đỡ, nhất định kiếm đủ lộ phí
Trên đời này dễ lừa nhất là những tiểu nữ sinh trong trường học, làm sao có thể đành lòng nhìn soái ca gặp nạn chứ
Suy nghĩ đó làm Mộc Lâm Thâm dương dương đắc ý cất tiền đi, vào một cửa hiệu, chẳng bao lâu cầm chai trà Ô long đi ra, có điều vừa mới ngửa cổ uống thì thiếu chút nữa chết sặc
Không xa phía trước có một tên cao lớn như đại tinh tinh, mặc dù đội mũ lưỡi trai kéo thấp, nhưng cái tướng đó trừ Ngốc Đản ra thì còn có thể là ai nữa, làm y giật mình bỏ chạy
Chạy được mấy chục bước quay đầu lại quan sát, ấy lạ quá, người ta không đuổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có vẻ không phải chạy nữa rồi, vừa rồi là phản ứng bản năng, Mộc Lâm Thâm đứng lại, mở nắp chai Ô Long ra tiếp tục uống, nhìn Ngốc Đản lững thững đi về phía mình
" Sao thế, không sợ tôi bắt cậu về à
Ngốc Đản hất hàm hỏi:
" Đông người như thế này, anh dám bắt tôi, tôi sẽ hô cướp, xem ai sợ
Mộc Lâm Thâm tính cả rồi, nhạt giọng đáp, giờ đông người lại thành sự đảm bảo cho y:
" Nếu tôi nhất định phải bắt cậu thì sao
Ngốc Đản đã tới rất gần rồi, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn, như sợ làm kinh động con mồi:
Mộc Lâm Thâm lắc đầu:" Anh Ngốc, anh không cùng một loại người với Đại Đầu, Đại Chủy, không cần làm ra vẻ hung ác đó, anh không giống kẻ xấu đâu
" Ồ, thế à, cám ơn lời khen nhé, làm sao cậu nhìn ra
Ngốc Đản bỏ cái mũ ra, để lộ cái đầu bẹt trọc lóc, gương mặt hung hãn, làm mấy nữ sinh đi qua bên cạnh lập tức hết hồn né tránh, như thể dùng cách này để phản bác lại lời Tiểu Mộc vừa mới nói: