Chương 13: Đá đặt chân
Vương Học Văn lộ vẻ phấn khởi trên mặt: “Cứ so tài thì so tài, ai sợ ai nào!”
Hắn vừa buông tay, Vương Học Châu liền lao đi như một cơn gió đến phía trước
Vương Học Văn hoàn hồn lập tức đuổi theo: “Ngươi chơi xấu!...”
Vương Học Châu không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Là chính ngươi ngốc thôi!”
“Được rồi, ngươi cứ đợi đấy!”
Lão Lưu Thị nhìn thấy Vương Học Văn lộ ra một nụ cười trên mặt, còn chưa kịp gọi thì đã thấy đứa cháu lớn đuổi theo đứa cháu bé, lập tức mắng:
“Hai cái thằng nhóc này, chạy nhanh hơn cả khỉ!”
Đôi chân nhỏ của Vương Học Châu đương nhiên không thể chạy nhanh bằng Vương Học Văn
Lúc sắp về tới làng, nó bị hắn đuổi kịp và tóm chặt tóc
Thân thể không kiểm soát được ngửa ra sau, da đầu sắp bị giật đứt
“Ha ha ha
Bị ta đuổi kịp rồi phải không
Mau bắt chước tiếng chó sủa nghe thử xem nào.”
Vương Học Văn nhìn hắn đau đến nhe răng trợn mắt, cười cực kỳ ngông cuồng, trong tay lại siết chặt thêm chút nữa
“Vậy ngươi thả ta ra trước đã.”
Thằng nhóc này, nắm da đầu ta đau chết đi được
Vương Học Văn đắc ý buông hắn ra, chống eo ưỡn cằm nói: “Kêu to lên
Học cho giống ta thì ta tha cho ngươi.”
Vương Học Châu xoa xoa da đầu, hắng giọng một cái, sau đó bắt chước ngữ khí của Vương Học Văn mà mở miệng: “Ha ha ha, bị ta đuổi kịp rồi phải không
Mau bắt chước tiếng chó sủa nghe thử xem nào.”
Vương Học Văn nhất thời không kịp phản ứng, tức giận đùng đùng nói: “Ta bảo ngươi học tiếng chó sủa, sao ngươi lại học ta nói chuyện?”
Vương Học Châu nhanh chóng co giò chạy, vừa dứt lời: “Ta học chính là tiếng chó sủa đó ~~”
Vương Học Văn phản ứng kịp thì mặt đã đỏ bừng: “Ngươi
Ngươi dám mắng ta
Ta đánh chết ngươi!!!”
Vương Học Châu cười ha ha: “Đại ca đi học đường mấy tháng rồi, sao không tiến bộ chút nào thế.”
Hai người hò hét ầm ĩ lao vào nhà, trên đường đi gặp được người trong làng, Vương Học Châu lớn tiếng chào hỏi
“Chào Tứ thúc công ~”
“Chào Đại gia gia ~”
Đối phương còn chưa kịp đáp lại hắn, thì hắn đã như một cơn gió lướt qua
Phía sau hắn là Vương Học Văn kêu la ầm ĩ theo sau, khiến các trưởng bối trong làng vừa cười vừa lắc đầu: “Đúng là mấy đứa trẻ con mà...”
Vương Học Châu về đến nhà liền thẳng đến chỗ cha hắn là Vương Thừa Chí, khiến Vương Học Văn tức đến trợn tròn mắt, nhưng vì thấy trưởng bối ở đó nên cũng không dám lỗ mãng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn ngoan ngoãn chào hỏi những người trong nhà: “Nhị thúc, a gia, mẹ...”
Lần này hắn đi học hai tuần mới trở về, Cao Thị nhìn thấy mặt hắn thì tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng, liền bước tới hỏi han ân cần một hồi
Đại Nha cùng Vương lão gia tử cũng không kém cạnh là bao
Đợi đến khi Lão Lưu Thị trở về thì cũng tham gia vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Thừa Chí trên mặt không biểu cảm gì, chỉ xoa đầu con trai hỏi: “Tình hình buổi sáng thế nào rồi?”
Vương Học Châu kể lại quá trình bán trâm cài tóc buổi sáng, Vương Thừa Chí lắng nghe như có điều suy nghĩ
Thừa lúc mọi người nói chuyện, Vương Học Văn quay đầu hung tợn trừng mắt Vương Học Châu, đưa tay làm động tác cắt cổ, không tiếng động dùng khẩu hình uy hiếp hắn: ngươi chờ đó
Thế nhưng rất nhanh hắn đã không còn hơi sức uy hiếp Vương Học Châu
Bởi vì Vương Lão Đầu đã gọi tất cả người trong nhà tập trung lại, để Vương Học Văn xác nhận ngay trước mặt mọi người trong nhà
Dù Vương Lão Đầu không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản ông để cả nhà cùng nghe cháu đọc sách, cũng tiện cho người trong nhà biết rằng số tiền bỏ ra cho cháu đi học không hề uổng phí
Nhìn xem, cháu ta vừa học được nhiều thứ đây này
Vương Học Văn miễn cưỡng đứng ở đó bắt đầu đọc thuộc lòng: “Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Sở Vệ...”
Vương Lão Đầu bắt chéo chân vừa nghe vừa dùng tay gõ nhịp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên trán Vương Học Văn dần lấm tấm mồ hôi: “Kim… Kim Ngụy Đào Khương, Thích Tạ… Thích… Thích Tạ… A gia, chúng cháu cũng chỉ học được đến đây thôi ạ.”
Vương Lão Đầu hơi híp mắt lại, nhìn đứa cháu lớn của mình, ánh mắt có chút nghiêm túc
Rốt cuộc là chỉ học được có vậy, hay là cháu trai không thể học thuộc nổi, ông đều nghe rõ ràng
“Ngưu Đản, ngươi là trưởng nam trưởng tôn trong nhà, gia gia cho ngươi đi học chính là muốn ngươi học thật tốt, để ngươi làm đại ca làm gương tốt cho những người khác noi theo
Ngươi ở học đường có đi học chăm chỉ không đó?”
“Đương nhiên là có rồi!” Trong mắt Vương Học Văn lóe lên một tia chột dạ: “Phu tử ở học đường của chúng cháu cũng khen cháu đọc sách chăm chỉ lắm đấy!”
Cao Thị mặt mày hớn hở: “Cha ơi, Ngưu Đản học đủ mệt rồi, ở nhà thì để nó nghỉ ngơi một chút đi
Con nghe quả thực là nó học được nhiều hơn lần trước rồi đó!”
Nàng nghe thấy còn cảm giác nó đọc được lâu hơn lần trước mà
Chắc chắn là vừa học được kiến thức mới rồi
Vương Lão Đầu hừ một tiếng, nhìn Vương Học Văn cảnh cáo nói: “Sửu Đản mỗi ngày ở nhà đòi đi học đều không có cơ hội, nếu để ta biết ngươi ở học đường chỉ đùa giỡn phá phách, không chăm chỉ học hành, thì ngươi cứ về nhà đừng đi nữa, để Sửu Đản đi thay!”
Vương Học Văn lập tức mở to mắt: “A gia
Cháu là trưởng nam trưởng tôn mà, dựa vào cái gì phải nhường chỗ cho nó
Không cho phép nó đi!”
“Không chăm chỉ học thì cơ hội sẽ cho người khác, dù sao ngươi cũng không biết trân quý!” Vương Lão Đầu hừ lạnh một tiếng, rồi đi ra ngoài làm việc
Buổi trưa xong, Vương Thừa Chí xung phong nhận việc, tìm Lão Lưu Thị xin mang đồ vật đi bán trong thành
Lão Lưu Thị suy nghĩ một lát rồi đồng ý
Vương Học Châu thấy vậy lập tức xin được đi cùng, Vương Học Văn nghe được cũng đòi đi
Cuối cùng, cả hai đều không được đi thành, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Thừa Chí một mình ra cửa
Vương Học Châu một trận phiền muộn: “Ta đi theo cha ta làm việc chính đáng, ca ca ta còn chẳng đòi đi theo, ngươi nháo cái gì?”
Vương Học Văn khoanh tay: “Vậy ta đọc sách sao ngươi cũng nháo đòi đi làm gì
Ngươi dám cướp cơ hội ăn ngon uống sướng của ta, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, ngươi tin không?”
Mao Đản nghe được anh họ uy hiếp em trai, lập tức không vui: “Ngươi muốn xử lý đệ đệ ta thì phải đánh thắng ta trước đã!”
“Xì, đánh thì đánh
Có bản lĩnh thì chúng ta ra ngoài tìm một chỗ mà đấu thử
Hai người các ngươi cùng lên cũng không phải đối thủ của ta!”
..
Tối đến khi trời sắp nhá nhem, Vương Thừa Chí trở về với vẻ mặt tràn đầy vui mừng, những đóa hoa lụa kia hắn đã bán hết cả
“Ta cứ bắt chước kiểu của người bán hàng rong, đi loanh quanh mấy con phố có điều kiện tốt hơn một chút trong thành
Một vòng còn chưa đi hết đã bán gần như sạch rồi
Người ta còn khen tay nghề của vợ ta giỏi nữa đấy
Dây buộc tóc cùng hoa lụa bán xong, tổng cộng kiếm được 1.200 văn.”
Vừa nói hắn vừa đặt 1.200 văn tiền giấu trong ngực lên bàn
Tiếng “rầm rầm” đó khiến lông mày của Lão Lưu Thị giãn ra
Âm thanh tuyệt vời nhất trên đời này, không gì sánh bằng tiếng này
“Thật sự là số tiền kiếm được trong có một buổi trưa sao?”
“Ngàn vạn lần xác thực
Ta tăng giá lên một chút cho phù hợp, vậy mà lại bán được nhiều tiền như vậy đó
Mấy ngày nay các ngươi làm nhiều một chút, ta tranh thủ mấy ngày nay bao trọn cả khu đó.”
Lão Lưu Thị sờ soạng Vương Thừa Chí một lượt, xác định không giấu riêng tiền mới tin tưởng hắn
Liên tiếp mấy ngày, những người phụ nữ trong nhà đều tất bật làm hoa lụa và dây buộc tóc để đem đi bán
Đàn ông thì mười phần nhiệt tình dọn dẹp cỏ rác trên đất
Cả nhà đều đắm chìm trong vui sướng, căn bản không ai để ý tới mấy đứa trẻ trong nhà
Vương Học Văn bị Mao Đản đè xuống đất, Vương Học Châu thản nhiên ngồi lên lưng hắn, một bàn tay vỗ vào mông hắn: “Chỉ cần ngươi đáp ứng dạy ta với ca ca ta biết chữ, chúng ta sẽ tha cho ngươi, thế nào?”
Vương Học Văn tức đến mặt đỏ bừng: “Nằm mơ
Mẹ ta bảo, cha các ngươi không bằng cha ta, các ngươi sinh ra đương nhiên chính là đá đặt chân của ta, chuyện đọc sách biết chữ này làm sao các ngươi xứng được!”
Tất cả đều học xong, đến lúc đó mọi người đều được ăn ngon uống sướng như nhau, thì ai còn chịu hầu hạ hắn nữa chứ?