Chương 14: Nỗi Lo Lắng Cuối Cùng Cũng Dập Tắt
Hắn coi như bị đánh chết, cũng không biết dạy bọn hắn
Đứa trẻ ương bướng này thật đúng là thích ăn đòn
Về sau đi học đường nói chuyện càng thêm khinh người
Mao Đản bị lời này chọc giận giơ nắm đấm lên liền muốn vung về phía khuôn mặt Vương Học Văn, hắn vội vàng đưa tay ngăn lại: “Ca, đừng đánh vào mặt.”
Đánh vào mặt quá rõ ràng, sau khi trở về không dễ bàn giao với người lớn trong nhà
Vương Học Văn vừa mừng vì bọn hắn thức thời hơn, liền thấy Vương Học Châu không biết từ đâu lôi ra một sợi dây thừng trói hắn lại, cởi bít tất nhét vào miệng hắn, bảo Mao Đản cõng hắn đi tới bên gốc cây
Thường xuyên làm việc nên sức lực Mao Đản cũng không nhỏ, có Vương Học Châu hỗ trợ hai người rất nhanh liền đem người treo lên xong xuôi
Bên cạnh, Vương Kiểu Nguyệt có chút khẩn trương nhìn xem bọn hắn, thấp giọng nói ra: “Tỷ, chúng ta có cần trở về nói cho gia gia không?”
Vương Sơ Nguyệt thần sắc có chút thoải mái: “Chờ một chút.”
Tốt nhất là để Sửu Đản tàn nhẫn trừng trị đại ca một phen, các nàng đang quyết định có nên cáo trạng hay không..
Người bị treo ngược mười phút đồng hồ đầu óc liền sẽ sung huyết
Treo được năm phút đồng hồ, Vương Học Châu liền bảo ca ca thả người ra, “Ngươi không phải cảm thấy mình cao hơn chúng ta một bậc, thông minh hơn chúng ta sao
Chỉ cần ngươi trả lời đúng một vấn đề, ta liền thả ngươi, đồng ý thì ngươi gật đầu đi.”
“Ngô ngô ngô!”
Vương Học Văn điên cuồng gật đầu
“Được rồi, vấn đề thứ nhất, cái gì có chân dài nhất?”
Vương Học Châu hỏi xong liền đem chiếc tất thối trong miệng Vương Học Văn gỡ xuống, Vương Học Văn hầu như không kịp chờ đợi mở miệng: “Người cao nhất, chân dài nhất.”
Vương Học Châu mặt không đổi sắc đem chiếc tất thối một lần nữa nhét trở về: “Sai
Là một bước lên trời có chân dài nhất
Treo lên.”
Lại là năm phút đồng hồ
“Đánh chó phải nhìn chủ nhân, đánh hổ thì phải làm gì?”
“Muốn..
muốn nhìn hổ cha hổ mẹ!”
“Sai
Muốn nhìn có tính hay không
Tiếp tục treo.”
..
“Kiểu ăn uống của nhà chúng ta xưa nay không ăn gì?”
“Xưa nay không ăn thịt!”
“Sai, xưa nay không ăn bữa tối, treo.”
Qua vài lượt như vậy, ánh mắt Vương Học Văn nhìn Vương Học Châu từ phẫn nộ không phục đã biến thành sợ hãi
Cha hắn ơi, ai đến nói cho hắn biết, đây là em họ nhỏ hơn hắn sáu tuổi sao
Đây quả thực là ma quỷ
Hắn cũng không muốn bắt nạt hắn chơi nữa
..
Khi cả nhà đang đắm chìm trong niềm vui kiếm tiền, thì hôm nay giữa ngày, Vương Thừa Chí lại thuê một chiếc xe ngựa vội vã trở về nhà
Vừa vào cửa liền đi tìm Vương Lão Đầu, lập tức làm cả nhà đều kinh động
Vương Lão Đầu cùng Vương Thừa Diệu sốt ruột hoảng hốt từ ngoài đồng trở về, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng thịch một tiếng: “Lão nhị, xảy ra chuyện gì?”
Vương Thừa Chí nói ngắn gọn: “Cha cùng Tam đệ đi cùng con một chuyến vào trong thành, trong thành xảy ra chút chuyện rồi.”
Bà Lưu thị nghe nói liền lập tức nóng nảy hỏi: “Có phải là bán hoa lụa mà đắc tội với người rồi không?”
“Không phải.” Vương Thừa Chí kéo Vương Lão Đầu cùng Vương Thừa Diệu liền muốn đi ra ngoài, làm Bà Lưu thị lo lắng đến dậm chân: “Không phải thì nói cho ta biết là chuyện gì chứ
Con muốn làm ta lo đến chết à?”
Vương Thừa Chí lắc đầu, một chữ không chịu thổ lộ, kéo Vương Lão Đầu cùng Vương Thừa Diệu nghênh ngang rời đi
Người trong nhà tất cả đều lo lắng xoay vòng, ngay cả Cao Thị, người xưa nay ưa thích ngồi châm chọc, lúc này cũng đang cầu khẩn bọn hắn lên đường bình an
“Lão nhị, hiện tại đã ở trên đường rồi, con liền nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi!” Vương Lão Đầu cố giả bộ trấn định
Vương Thừa Diệu cũng chăm chú nhìn nhị ca không lên tiếng, chờ hắn giải thích
Vương Thừa Chí cắn răng: “Là đại ca!”
“Cái gì?!” Vương Lão Đầu cảm giác đầu một trận ong ong, “Ca của con, con… ca của con hắn làm sao vậy?” Vương Lão Đầu kịp phản ứng, nắm chặt Vương Thừa Chí không buông tay
Cảm giác được sức lực Vương Lão Đầu nắm mình mạnh mẽ, Vương Thừa Chí mới nhận ra cha hắn hiểu lầm, sắc mặt hắn khó coi giải thích: “Đại ca không bị thương, chỉ là…”
Vương Thừa Chí hôm nay cao hứng bừng bừng như mọi ngày, mang theo những cây trâm hoa lụa kia đi bán ở khu thành tây
Khi bán gần xong, hắn chuyển đến ngõ Đai Lưng Ngọc, gặp một vị nương tử chi tiền vô cùng hào phóng, mua hết sạch bảy, tám cây trâm hoa lụa còn lại, ngay cả trả giá cũng không có
Vương Thừa Chí vui không kể xiết, bán xong xuôi liền lập tức thu dọn gánh hàng, dự định về nhà
Đang đi, hắn liền thấy đại ca hắn là Vương Thừa Tổ mang theo đồ vật đi tới đầu ngõ, có chút cẩn thận nhìn xung quanh lúc này mới bước đi về phía trước
Vương Thừa Chí theo bản năng vội vàng né sang một bên, nhìn Vương Thừa Tổ đi qua bên cạnh, rồi đi theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đại ca hắn trông qua cũng không giống như là nhờ người làm việc, cũng không giống muốn đi thỉnh giáo học vấn, có chút đáng ngờ
Kết quả hắn đi theo đại ca một đường đến nhà mà lúc nãy hắn bán hoa lụa, tận mắt thấy đại ca vừa gõ cửa một cái, một vị nương tử liền từ bên trong mở cửa, nhìn thấy đại ca liền nhiệt tình ôm chầm lấy nhau, thái độ rất quen thuộc lại thân mật
Nhìn tướng mạo, chính là vị phụ nhân cuối cùng đã mua cây trâm kia
Hắn quá sợ hãi, vội đem đồ vật dọn dẹp một chút, chạy tới cửa hàng xe ngựa thuê một chiếc xe ngựa, cấp tốc chạy về mời Vương Lão Đầu tới cho ý kiến
Vương Lão Đầu sắc mặt tái mét, sau khi nghe xong trầm mặc không nói một lời
Vương Thừa Diệu khiếp sợ nhìn nhị ca, dùng ánh mắt hỏi đây là sự thật sao
Đạt được câu trả lời khẳng định xong, hắn hít một hơi khí lạnh
Việc này nếu là truyền về trong nhà, thật đơn giản là không dám tưởng tượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rất nhanh ba người đã đến nơi Vương Thừa Chí nói, nhìn tiểu viện tường trắng ngói đen trước mắt, sắc mặt Vương Lão Đầu âm trầm như sắp nhỏ ra nước
“Lão nhị, đi gõ cửa.”
Vương Thừa Chí tiến tới gõ cửa, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nói mất kiên nhẫn của Vương Thừa Tổ: “Ai vậy!”
Sau đó chính là một trận tiếng bước chân truyền đến, khi mở ra cửa lớn, Vương Thừa Tổ há hốc miệng: “Cha???”
“Cút ngay!” Vương Lão Đầu không chút khách khí một bàn tay đẩy hắn ra, cất bước liền đi thẳng vào bên trong
“Cha
Chờ chút!”
Vương Thừa Tổ hô to một tiếng, muốn ngăn cản bước chân ba người đi về phía nhà chính
Bên trong, tiếng nói mềm mại quyến rũ của nữ tử truyền đến: “Lang quân ~ là ai ở bên ngoài vậy?”
Nghe được thanh âm này, nỗi lòng lo lắng của Vương Lão Đầu cuối cùng cũng tiêu tan
Hắn một cước đạp mạnh mở cánh cửa căn phòng phát ra tiếng nói kia, rất nhanh tình huống bên trong liền hiện ra trước mắt ba người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ thấy bên trong có một vị nữ tử đang xinh đẹp nằm trên giường, bờ vai trắng nõn lộ ra nửa phần, tóc tai rũ tung, dáng người nghiêng sang một bên, chỉ lộ ra một cái bóng lưng cũng đủ để khiến người ta nghĩ ngợi vẩn vơ
“Tiện nhân
Vô sỉ!”
Vương Lão Đầu thấy rõ tình huống trong phòng, đã giận đến sắp mất lý trí
“A —”
Nữ tử lúc này mới kịp phản ứng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hai người nam tử xa lạ cùng một lão đầu ngay trong phòng nàng, lập tức thét chói tai lên tiếng, vội vàng kéo chăn mền ở một bên đắp lên người
“Cha, cha người nghe con nói, cái này..
cái này..
chuyện này là hiểu lầm thôi!”
Vương Thừa Tổ đuổi vào đến đã đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy bộ dạng tức giận của cha hắn vội vàng giải thích
“Hiểu lầm
Ngươi nói cho ta biết
Chuyện này thì làm sao mà hiểu lầm được
Lão tử cả một đời nhịn ăn nhịn uống, tiền bạc đều lấy ra tạo điều kiện cho ngươi đi học, kết quả ngươi chính là báo đáp ta như vậy sao
Lão tử hôm nay đánh chết ngươi cái nghiệt chướng!”
Vương Lão Đầu giận điên lên, hắn tiện tay vớ lấy một cái bình hoa trong phòng đập tới đầu Vương Thừa Tổ
Tiếng “Bành” một cái, tiếng bình hoa vỡ vụn giòn tan truyền đến
Vương Lão Đầu ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới nhi tử không có tránh
Vương Thừa Tổ cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới cha hắn thật sự đập.