Chương 20: Học chữ không khó
Sửu Đản hôm nay mặc bộ quần áo mới do Trương Thị vội vàng may trong hai ngày nay, trên lưng đeo chiếc ba lô nhỏ được Trương Thị khâu từ vải vụn, bên trong chứa sách cùng bút, mực, giấy, nghiên mực những vật này, hơi nặng một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được
Vương Lão Đầu nhìn đứa cháu trai đã sửa soạn chỉnh tề, trong lòng dâng lên vài phần kiêu hãnh
Đứa trẻ nhà lão Vương hắn chẳng hề thua kém, coi như ông thầy này có mắt nhìn
Hôm nay vì việc nhập học, lão Lưu thị cố tình đưa thêm chút tiền, để ba người cưỡi xe bò đi vào trong thành
Con đường nơi học đường đó lúc này đang là giờ đi học, không ít học sinh mặc áo xanh lũ lượt tiến về phía học đường, tuổi tác không đồng đều, cả lớn lẫn nhỏ, gương mặt tràn đầy sự bồng bột, tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ
Vương Thừa Chí nhìn có chút phấn khởi, thấp giọng nói: “Cha, về sau Sửu Đản nhà ta cũng sẽ giống như bọn chúng!” Vương Lão Đầu thận trọng cười cười: “Đã giao ba lạng bạc ra thì, đúng là không giống thật.”
Bất quá những học sinh này phần lớn là đến Như Hải học đường ở đầu phố, còn học đường tốt hơn thì ở cuối phố
Khác hẳn với vẻ náo nhiệt phía trước, nơi đây vô cùng yên tĩnh, sau khi gõ cửa thì vẫn là người gác cổng của ngày hôm qua, hắn dẫn ông cháu ba người đến ngay sảnh chính
Chu Phu tử đã đợi ở nơi đó
Vương Lão Đầu nhìn Chu Phu tử đầu đội khăn vấn, người mặc áo lam, chân đi hài, trong lòng lập tức xúc động
Cả đời hắn đây là lần đầu tiên tiếp xúc với một vị tú tài
Hắn xúc động nói: “Chu Phu tử
Đây là thằng nhỏ nhà ta, hôm nay đưa nó đến bái sư.” Chu Phu tử khẽ vuốt cằm: “Đúng thế, bắt đầu đi!” Hắn bước tới chỉnh sửa trang phục cho Sửu Đản thật ngay ngắn, sau đó hướng dẫn cậu bé cho tay vào chậu nước rửa sạch, ngụ ý là rửa tay tịnh tâm, gột bỏ tạp niệm để lại sự tinh túy
Sau đó lễ bái tiên sư chí thánh, rồi bái kiến Chu Phu tử, dâng lên sáu lễ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng Chu Phu tử cầm cây bút lông chấm chu sa, chấm một chấm vào giữa trán cậu bé
“Không tích góp từng nửa bước thì không thể đi ngàn dặm, không tích góp từng dòng chảy nhỏ thì không thể thành sông biển mênh mông, học tập là một quá trình tích lũy theo năm tháng, Phu tử hi vọng ngươi không kiêu căng ngạo mạn, mà phải luôn luôn vững vàng.” Giờ khắc này, Vương Học Châu vang dội đáp lời: “Vâng!”
Sau khi hoàn thành nghi lễ khai giảng, Vương Thừa Chí và Vương Lão Đầu liền bị người gác cổng dẫn đi để thu xếp chỗ ngủ cho Vương Học Châu, cậu bé cũng thuận lợi bước vào lớp học
Vừa vào cửa liền thấy bên trong có sáu ánh mắt đồng loạt nhìn cậu bé
Chu Phu tử để Sửu Đản ngồi ở hàng cuối cùng, gần cửa sổ chỗ trống
Bên phải là một thằng béo chảy nước mũi, hắn hiếu kỳ nhìn cậu bé một cái, cái mũi khẽ hít, dòng nước mũi dưới mũi liền rụt vào
Sửu Đản hơi không nỡ nhìn thẳng, lập tức dời ánh mắt, nhìn lướt qua các bạn học khác trong lớp
Bọn chúng nhìn qua tuổi tác cũng không kém cậu bé là bao, tính cả cậu bé tổng cộng có sáu người
Học sinh không nhiều, tiến độ học tập cũng không giống nhau, Chu Phu tử trước hết dạy từ cơ bản
“Những người khác trước tiên hãy lấy sách ra ôn tập, ta trước từ «Thiên Tự Văn» nói về, Học Châu, lấy sách của ngươi ra.”
Sửu Đản lấy sách của mình ra, vừa nhìn đã ngây người
Trước đó ở nhà, những thứ như sách vở ngoại trừ Vương Thừa Tổ và Vương Học Văn thì những người khác không được phép đụng vào
Vương Lão Đầu cùng lão Lưu thị sợ người khác làm hỏng sách, cho nên hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy sách
Chỉ thấy phía trên viết —— “Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang
Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Tú Liệt Trương ····” Thảo nào anh trai Mao Đản nói nhìn sách của Vương Học Văn là hoa mắt ngay, cái này ai mà nhìn không choáng mắt cơ chứ
Cái này căn bản chẳng có dấu chấm câu nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến Phu tử lúc này đánh dấu câu toàn bằng kinh nghiệm của mình
Như vậy, một vị lão sư tốt lại trở nên đặc biệt quan trọng, cũng không biết vị Chu Phu tử này học vấn ra sao.....
“Mở trang đầu tiên sách của ngươi ra, ta đọc trước, ngươi xem sách rồi đọc theo ta.” “Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.” “Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Tú Liệt Trương......” Chu Phu tử giọng nói nhẹ nhàng, đọc vô cùng có tiết tấu, chỗ dừng lại chính là chỗ ngắt câu
Vương Học Châu đọc theo, vừa đọc vừa ghi nhớ chữ vào lòng
Những chữ này mặc dù là chữ phồn thể, nhưng học chữ đối với cậu bé mà nói cũng không khó
Chu Phu tử nhìn cậu bé đọc vài lần, sau đó liền đảo lộn thứ tự các chữ, từng chữ từng chữ giải thích cho cậu bé về cấu tạo của chữ, trước hết để cho cậu bé hiểu rõ nét bút và bộ thủ
“Cái chữ này đọc là 'trời' (Thiên), được tạo thành từ hai phần trên dưới, phía trên là nét ngang, phía dưới là ····” Chu Phu tử giảng giải rất cẩn thận, Sửu Đản cũng nghe rất chăm chú
Sau khi dạy xong cậu bé, Chu Phu tử lúc này mới xoay người đi dạy Tiểu Béo cùng bạn ngồi bàn trước hắn, bọn chúng đang học «Ấu Học Quỳnh Lâm»
Tiểu Béo nghe Chu Phu tử đang giảng nội dung, hắn lén lút nghịch ngón tay dưới gầm bàn, Sửu Đản nhìn mà cũng không biết hắn tiếp thu được bao nhiêu, còn không bằng bạn ngồi bàn trước chăm chỉ học tập
Dạy xong bên này hai người, mới đến lượt ba người còn lại, bọn chúng đã học đến «Luận Ngữ»
Bất quá ba người kia tuổi tác hơi lớn hơn một chút, trông cũng ổn trọng hơn nhiều, đối với Chu Phu tử cũng vô cùng kính sợ
Khi dạy xong bài học, Chu Phu tử lúc này mới quay lại kiểm tra Sửu Đản
Cậu bé không chỉ trả lời vô cùng trôi chảy, dù các chữ bị đảo lộn thứ tự thì vẫn nhớ rất rõ ràng
Cái này khiến Chu Phu tử có chút kinh hỉ
Đứa nhỏ này học rất nhanh, có nên tăng thêm tốc độ (dạy) không
Bất quá suy nghĩ một chút hắn liền quyết định quan sát thêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quay người, ông lại kiểm tra Tiểu Béo, lần này hiển nhiên tâm tình không còn tốt như vậy nữa, Tiểu Béo trả lời ấp úng, lắp bắp, thỉnh thoảng còn muốn đánh trống lảng, Phu tử không chút do dự cầm thanh tre đánh vào lòng bàn tay cậu bé một trận
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này lập tức căng thẳng cả người, đến lượt Phu tử kiểm tra, những người khác vô cùng thuận lợi vượt qua bài kiểm tra
Đến giờ Ngọ tan học, Phu tử vừa rời đi, Tiểu Béo liền oa oa kêu lên: “Làm sao hôm nay lại là ta bị đánh
Các ngươi chẳng hề nói lời nào nghĩa khí cả
An ủi ta một chút thì sao nào?” Ba người học Luận Ngữ cười ha ha: “Lã Đại Thắng
Chính ngươi không cố gắng, còn muốn lôi kéo chúng ta vào rắc rối, khó mà làm thế được
Người mới, ngươi về sau cũng phải cẩn thận hắn, chớ bị hắn lôi kéo vào đường sai.” Tiểu Béo thở phì phì, dùng tay áo lau mũi, lớn tiếng đối với Sửu Đản nói: “Người mới, ngươi cũng đừng nghe Trịnh Quang Viễn nói bậy, ta mới không làm hư người khác đâu!” Sửu Đản nghe bọn chúng mở miệng gọi ‘người mới’, liền vội vàng tự giới thiệu: “Mọi người tốt, ta gọi Vương Học Châu, năm nay 5 tuổi, nhà tại Tam Thạch Trấn.” Trịnh Quang Viễn cười hì hì nói: “Ta gọi Trịnh Quang Viễn, năm nay bảy tuổi, nhà ta liền ở tại hẻm cụt phía đông thành.” Hắn nói xong người bên cạnh mở miệng: “Ta gọi Hạ Thiên Lý, năm nay cũng là bảy tuổi, nhà là hàng xóm với Trịnh Quang Viễn.” “Ta gọi Triệu Hành, năm nay tám tuổi, nhà tại Tuyên Hóa Trấn.” Tiểu Béo hừ một tiếng: “Ta gọi Lã Đại Thắng, năm nay 5 tuổi, nhà ta tại thành tây.” “Ta ·· ta gọi Tề Hiển, năm nay 6 tuổi, nhà tại ·· Thượng Doanh Trấn.” Tề Hiển nhìn qua vô cùng căng thẳng, nói chuyện có chút ấp úng, lắp bắp
“Ngươi sinh tháng mấy?” Lã Đại Thắng mắt sáng rực nhìn Sửu Đản
“Ta tháng sáu, ngươi đây?” Lã Đại Thắng cười ha ha, một chân dẫm lên chiếc bàn thấp: “Ta tháng tư
Ta lớn hơn ngươi
Ta cuối cùng cũng không phải đứa nhỏ nhất ở đây, gọi ta một tiếng đại ca, ta sẽ bảo kê ngươi!” Đúng là trẻ con.