Chương 69: Gan lớn thì chết no, gan nhỏ thì chết đói
Đợi mấy ngày cuối cùng cũng đợi được người, Nhọt phi ngựa như điên trở về báo tin
“Hổ Ca
Người trở về!”
Lúc Nhọt tìm thấy Ngô Lão Hổ, hắn đang cùng đám tiểu đệ của mình vừa giải quyết xong một vụ gây rối
Nghe lời Nhọt nói, Ngô Lão Hổ vẫy tay, bảo các tiểu đệ khác lui ra, chỉ giữ lại vài huynh đệ thân tín nhất của mình rồi dẫn họ lên lầu hai
“Ngươi nhìn có rõ ràng không
Không nhận lầm chứ?” Ngô Lão Hổ tâm phiền ý loạn đi đi lại lại hai vòng
“Tuyệt đối không sai
Lúc trước đi theo dõi Vương Thừa Tổ, em trai của Vương Thừa Tổ chẳng phải đi cùng bên cạnh hắn sao
Chính là người mà hôm nay chúng ta nhìn thấy, ta còn để Nhị Cẩu phân biệt qua, chính xác là hắn!”
“Hơn nữa căn cứ vào tin tức Ma tử nghe ngóng được, lần này đứa bé kia đi thi cử, chính là em trai của Vương Thừa Tổ là Vương Thừa Chí đi cùng, hắn có kéo một chiếc xe bò, trên xe còn có hai đứa trẻ, trong đó một đứa nhìn khá nhã nhặn, tất cả đều giống như miêu tả.”
Ma tử nghe Nhọt nói, lập tức chen lời: “Hổ Ca, chúng ta xông vào giết chúng luôn sao?”
“Nếu không đỗ tú tài thì không sao, nhưng bây giờ đối phương đã thi đỗ, chúng ta lại động thủ nếu như bị người ta điều tra ra, thì có mười cái đầu cũng không đủ chặt.”
Có người ý kiến khác biệt
“Có thể chúng ta đã đắc tội người ta, Vương Thừa Tổ bị đánh thành tên què đã là kết cục định sẵn rồi
Thằng nhóc này lại tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, về sau nói không chừng còn là lão gia cử nhân, chờ sau này hắn càng tiến thân cao hơn, chỉ cần trông thấy Vương Thừa Tổ thì sẽ nhớ ngay đến cái chân của hắn
Hắn cũng chẳng cần nói gì, chỉ cần khơi lại chuyện này, sẽ có khối người ra mặt gây phiền phức cho chúng ta
Thay vì cả ngày nơm nớp lo sợ, chi bằng chúng ta ra tay trước!”
“Mọi chuyện chưa đến mức đó, chúng ta chi bằng trả lại năm mươi lượng bạc đó cho bọn họ, rồi xin lỗi nhau là xong sao
Trực tiếp động thủ nguy hiểm quá lớn
Cho dù bị Tiết Điển Sử biết được, ông ta cũng sẽ không tha cho chúng ta.”
“Hoà giải cái chó gì
Ngươi bị người ta đánh gãy chân mà đưa chút tiền là xong à, ngươi có chịu không
Dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ cũng biết chuyện này không hề dễ dàng như vậy
Hiện tại động thủ thì người ta còn không nghĩ đến là chúng ta, nếu là ngươi đi dò xét sau đó, đối phương không nguyện ý, ngươi mới ra tay, đến lúc đó ai mà không biết là do chúng ta làm……”
“Chẳng phải chúng ta đã có văn bản cam kết rồi sao
Nói không chừng người ta đã sớm quên chúng ta rồi thì sao……”
“Văn bản cam kết đó chẳng để làm cái quái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chân người trong nhà ngươi bị đánh gãy, ngươi có quên được không
Chờ bọn họ tiến thân, bọn họ nói văn bản đó hữu dụng thì hữu dụng, nói không dùng thì là vô dụng, ngươi có quản được không?……”
Mấy người tranh chấp không ngớt, tâm trí Ngô Lão Hổ xoắn xuýt bao ngày nay cũng dao động không ngừng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng là theo cái tên Tiết Điển Sử vừa thốt ra, tâm hắn lập tức lạnh đi một nửa, đồng thời cũng hạ quyết đoán, hắn nhổ nước bọt sang một bên, với ánh mắt âm tàn nói: “Gan lớn thì chết no, gan nhỏ thì chết đói
Mặc kệ cha nó!”
“Chuyện này không nên lộ ra ngoài, chi bằng năm người chúng ta, đến đó giả dạng làm sơn phỉ rồi giết bọn họ, sau đó rút lui ngay.”
Vừa vặn một thời gian trước không phải nghe nói trên đường đi Hoài Khánh Phủ có sơn phỉ sao
Mấy người bọn hắn đối phó một người lớn và hai đứa trẻ là thừa sức, giải quyết xong liền rút lui
“Hổ Ca, chúng ta thật sự muốn làm như vậy sao
Phế đi tay thằng nhóc đó…” có một tên thủ hạ không nhịn được hỏi
Ngô Lão Hổ nét mặt trầm xuống: “Nhân từ thì dễ nương tay
Lúc trước nếu như trực tiếp phế đi thằng nhóc đó, đâu còn có cái họa ngày hôm nay, lần này tuyệt đối không thể lại để lại mầm tai họa!”
Nhìn thấy trên mặt bọn chúng có chút do dự cùng sợ sệt, Ngô Lão Hổ không thể không trầm giọng nói ra:
“Huống chi, chuyện lúc trước chúng ta là lấy danh nghĩa của Tiết Điển Sử mà làm ở bên ngoài, ông ta căn bản không biết
Nếu là thằng nhóc này không thi đỗ, Tiết Điển Sử biết thì nhiều nhất cũng chỉ mắng chúng ta vài câu, nhưng bây giờ đối phương đã thi đỗ, chuyện này một khi để Tiết Điển Sử biết, e rằng ông ta sẽ là người đầu tiên ra tay đánh gãy chân chúng ta để đi bồi tội với thằng nhóc đó!”
“Bát cơm cũng tuyệt đối giữ không nổi, các ngươi cho rằng, đến bây giờ còn do chúng ta làm chủ sao?”
Mấy người bọn hắn đều là gia cảnh không tốt từ nhỏ đã chịu đói chịu rét mà lớn lên, chỉ biết đánh nhau ẩu đả chứ không có bản lĩnh gì khác
Nhưng từ khi theo Ngô Lão Hổ tại sòng bạc trông coi chỗ làm việc, cuộc sống của bọn hắn mới bắt đầu khá hơn
Vứt bỏ mạng sống không nói trước, nhưng nghĩ đến việc sau này chân sẽ gãy và mất bát cơm, mấy người lập tức thay đổi ý định, vơ lấy vũ khí rồi thẳng tiến ra ngoài thành
············
Trên quan đạo
Hoàng hôn chìm xuống chiếu khắp chân trời, khói chiều mịt mờ bao phủ bốn phía
“Cha, trời sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai lại đi đường đi?”
Vương Học Châu nhìn thấy mặt trời ở đường chân trời dần biến mất, không nhịn được mở miệng khuyên nhủ
Vương Thừa Chí liếc nhìn sắc trời rồi miễn cưỡng dừng lại: “Nghỉ ngơi một đêm cũng tốt, thu xếp thật tốt một chút, ngày mai đến trong nhà chắc chắn không ít người muốn đến thăm con, lôi thôi quá thì không được.”
Bên cạnh quan đạo có một khoảnh đất tương đối vuông vức, ngay cả cỏ dại đều đã được dọn dẹp, chắc là nơi đây thường có người đi đường dừng chân nghỉ ngơi
Vương Thừa Chí lái xe bò tới đó, để trâu nghỉ ngơi một chút, còn lưỡi búa thì đi nhặt củi khô về nhóm lửa
Vương Học Châu ngồi bên đường, đang suy nghĩ vấn đề
Lần này hắn đã có công danh, những chuyện đã hứa với Lưỡi Búa cũng nên thực hiện
Không những muốn đặt tên cho hắn, mà còn muốn giúp hắn lấy lại tài sản thừa kế của cha hắn
Về đến huyện thành cũng phải đi trước thăm hỏi người thầy của mình, sắp xếp một chút những chuyện học hành tiếp theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước khi đi, chuyện gia đình cũng muốn sắp xếp ổn thỏa…
Nhìn thấy Lưỡi Búa ôm một đống củi khô trở về, hắn mở miệng: “Lưỡi Búa, ta đã nghĩ xong tên cho ngươi rồi, nhưng là ngươi họ gì?”
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, Lưỡi Búa giật mình một chút, nghĩ nghĩ mới trả lời: “Ta họ Thạch.”
“Vậy thì gọi là Thạch Minh thế nào
Chữ này có ý quang minh xán lạn, ta hi vọng tương lai nhân sinh của ngươi đại đạo quang minh xán lạn, tràn đầy hi vọng.”
Đây là lời chúc phúc của Vương Học Châu dành cho hắn
Vốn là muốn lấy chữ “Diệp”, nhưng là cân nhắc đến việc Lưỡi Búa còn phải tự viết tên mình, nên thôi
Lưỡi Búa nghe xong mắt tỏa sáng, trong mắt tràn đầy yêu thích: “Ta rất thích
Vậy ta về sau liền gọi Thạch Minh
Ngươi dạy ta viết thế nào?”
“Được!”
Lửa đã cháy bùng, hai người cầm một cành cây mà tô tô vẽ vẽ trên mặt đất
Vương Thừa Chí đang vội vàng lấy lương khô ra hâm nóng làm bữa tối
Trong lùm cây gần đó, Ngô Lão Hổ dẫn năm tên thủ hạ mai phục, nhìn chằm chằm đống lửa phía trước, ánh mắt chập chờn không yên
“Hổ Ca, có lên không?”
Mấy tên đó như tên đã đặt trên dây cung, chỉ đợi Ngô Lão Hổ hạ lệnh
“Nhị Cẩu, ngươi nhìn chằm chằm một lúc đi, trên đường còn có người khác qua lại không?”
Nhị Cẩu, kẻ đang theo dõi bọn họ, lắc đầu: “Không có, giờ này người đi đường chắc đều tìm chỗ nghỉ ngơi rồi, mãi không có ai cả.”
Ngô Lão Hổ chậm rãi thở ra một hơi, rút con dao đang giắt ở lưng cầm trong tay, “Đem mặt chúng ta tất cả đều che kín, chỉ có hai đứa trẻ một người lớn, tốc chiến tốc thắng.”
Mấy người nhao nhao móc ra khăn che mặt đã chuẩn bị sẵn, thắt ra phía sau đầu, rút đao ra rồi xông ra ngay lập tức
Vương Thừa Chí đang trải chỗ ngủ cho con trai, Lưỡi Búa ôm túi quần áo của mình đặt dưới đất định làm gối đầu, cảm giác được động tĩnh truyền đến từ lùm cây, ba người lập tức cảnh giác nhìn sang
Chỉ thấy cách đó không xa trong lùm cây mờ mịt phảng phất có thể nhìn thấy mấy bóng đen đang tiến lại gần chỗ này
“Có người đến!”
Vương Thừa Chí giật mình trong lòng, “Mau lên xe!”
Hắn kéo xe bò chạy thẳng ra quan đạo, Lưỡi Búa nắm lấy túi quần áo của mình rồi leo lên xe bò, kéo Vương Học Châu cũng lên theo
Chết tiệt
Mắt bọn chúng thật tinh
Ma tử thấy rõ ràng thì thầm mắng một tiếng, bước chân nhanh chóng tăng tốc.