Chương 86: Thán Phục
Vương Học Châu không ngờ rằng căn nhà tranh nhìn qua bình thường ở bên ngoài, bên trong lại tự thành một thế giới riêng
Toàn bộ mặt tường bên trong đều là giá sách cao tận trần, mỗi kệ sách đều được sắp xếp gọn gàng và đầy ắp các loại thư tịch, cả gian phòng tựa như được bao bọc bởi tường sách
Chính giữa trưng bày một chiếc án thư cùng vài chiếc ghế dành cho khách
Bùi Đạo Chân đang ngồi đó, hai mắt sắc bén, biểu lộ nghiêm túc, ánh mắt khi nhìn lướt qua toát ra sức áp bách
Vương Học Châu thầm nhủ trong lòng, trách không được Phu tử lại khẩn trương như vậy, lão đầu này trông không giống một người dễ chung sống chút nào
Chu Phu tử với bước đi có phần lúng túng, tiến lên đứng vững: “Vãn sinh Chu Tồn Chân, ra mắt Bùi Sơn Trường.”
Bùi Đạo Chân giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Mấy năm không gặp, cánh cứng cáp rồi đấy, ngay cả lão sư cũng không chịu gọi ư?”
Chu Minh Lễ khó khăn mở miệng: “Thuở trước vãn sinh đã vắng mặt buổi lễ bái sư chính thức, nên không dám tự xưng là đệ tử của Sơn Trường
Năm đó, học sinh xin lỗi Bùi Sơn Trường, là bởi vì gặp phải tình huống đột ngột, nên mới không kịp đi…”
Vương Học Châu ngạc nhiên nhìn lão đầu vừa rồi còn một mặt nghiêm nghị kia, ông ta chợt vùng dậy, nhảy bổ tới đánh nhẹ lên đầu Chu Phu tử: “Ngươi nghĩ ta giận vì chuyện này ư
Ta là tức giận vì ngươi lẩn tránh không gặp người
Hán tử đại trượng phu, có chuyện gì là khó khăn ư
Nhút nhát rụt rè đến bây giờ chẳng còn ra thể thống gì!”
“Chẳng phải chỉ là bị hư tổn chút đỉnh ư
Cũng đâu phải tàn phế, có gì ghê gớm đâu
Thiên hạ đại đạo, đạo nào cũng khác biệt, con đường này không thông thì đổi con đường khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi sao lại chán chường đến nông nỗi này
Ngạo khí của ngươi đâu
Lòng dạ của ngươi đâu
Cứ thế mà biến mất theo cái nhát dao ấy ư?!”
“Ta đã sớm nói rồi, cha ngươi cái đồ đó chẳng phải thứ gì tốt đẹp, làm gì có cha nào ép con mình như thế
Bây giờ hắn ta sung sướng rồi đấy hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai đứa con bị phế toàn tập
Thật chẳng phải đồ tốt!”
Động tác chỉ trời mắng đất của Bùi Đạo Chân chẳng khác gì lão Lưu thị
Hình tượng Sơn Trường của phủ học cao lớn trong lòng Vương Học Châu “ầm ầm” một tiếng, vỡ nát triệt để
Chu Minh Lễ với vẻ mặt quẫn bách, nghe Bùi Đạo Chân hùng hổ mắng chửi ở đó, rồi ngập ngừng giải thích: “Cha ta là không chịu nổi việc Chu Gia suy tàn…”
“Có gì mà không chịu nổi?”
Bùi Đạo Chân xúc động cắt lời: “Bùi gia ta truyền thừa ngàn năm còn chẳng dám nói sẽ không suy tàn
Chu gia các ngươi chẳng qua chỉ là đi theo Khai Quốc Hoàng Đế lập nên công lao, nhờ thế mới hưng thịnh
Đến đời cha ngươi thì đã xuống dốc rồi, Chu gia cũng không phải là thua ở trong tay hắn ta!”
“Ta thấy hắn ta điên không nhẹ
Vì nguyện vọng của cha mẹ, lại nhốt hai huynh đệ các ngươi – những người có tiềm lực nhất đời này của Chu gia – vào trong lầu cao hun hút như ống khói, còn buộc các ngươi mặc…”
Bùi Đạo Chân đang nói thì đột nhiên phát hiện Vương Học Châu đang lắng nghe lén, liền lập tức im bặt, hỏi: “Tên nhóc này là ai vậy?”
Đột nhiên bị nhắc đến chuyện cũ khó chịu, Chu Minh Lễ sắc mặt tái nhợt đáp lời: “Đây là học sinh mà vãn sinh nhận dạy, năm nay là viện án thủ.”
Bùi Đạo Chân nheo mắt tiến lại gần, đi vòng quanh Vương Học Châu một lượt, rồi hỏi: “Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?”
“Học sinh Vương Học Châu
Là học sinh chuẩn bị nhập phủ học.”
“À ra là ngươi à
Ta có nghe nói qua.” Bùi Đạo Chân gật gật đầu, cảm xúc cũng bình ổn lại một chút
“Hai ngươi cứ ngồi trước đi.”
Đến lúc này hắn mới kịp phản ứng, nãy giờ nói chuyện hồi lâu mà hai người vẫn còn đứng
Chu Phu tử đặt hai vò rượu sen lên: “Đây là hai vò rượu ngon vãn sinh mang tới cho Sơn Trường, kính mời Sơn Trường vui lòng nhận lấy.”
Bùi Đạo Chân nét mặt khựng lại một chút: “Rượu cứ đặt đây đi, nhiều năm như vậy ngươi cũng không chịu liên lạc với ta, lần này đột nhiên đến, chắc là có việc muốn ta giúp đỡ chứ gì?”
Chu Phu tử cũng không quanh co: “Người học trò này của vãn sinh, mặc kệ là tâm tính hay là thiên tư, vãn sinh đều đã nhìn rõ
Hôm nay đưa hắn tới đây cho ngài xem qua, nếu như ngài ưng ý, xin ngài thu làm môn hạ.”
Bùi Đạo Chân nhìn hắn: “Ngươi biết đấy, ta cũng không phải ai cũng nhận làm đồ đệ.”
Chu Phu tử kiên định nhìn ông ta: “Ta biết
Ngài cứ việc khảo hạch, đứa nhỏ này so với ta năm đó thì chẳng kém gì!”
Bùi Đạo Chân cũng biết độ khó của kỳ thi viện năm nay
Lại nghe nói tuổi trẻ như vậy mà đã thi đỗ tú tài, còn là Tiểu Tam Nguyên nữa
Bùi Đạo Chân thấy hắn đủ sức như thế, trong lòng liền đã có tính toán
Nhìn Vương Học Châu đang đứng đó, hắn nheo mắt lại, hỏi một câu: “Từ xưa trung hiếu lưỡng nan toàn
Khi sĩ tử ra làm quan ở Triều đình, tận trung báo quốc, rời xa hương thổ, thì không thể sớm hôm hầu hạ song thân dưới gối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong cảnh huống này, đạo trung hiếu làm sao có thể vẹn toàn?”
Chu Minh Lễ không ngờ ông ta có thể hỏi một vấn đề xảo trá như vậy
Điều này đối với một đứa trẻ chín tuổi mà nói, chẳng phải là có chút quá làm khó người rồi sao
Hắn vừa định lên tiếng, Bùi Đạo Chân liền phát hiện ý đồ của hắn, bèn phất tay bảo hắn im miệng
Vương Học Châu không ngờ lại bị kiểm tra bằng câu này
Vấn đề này không chỉ đơn thuần là một câu hỏi đặt ra, mà còn là thực tế hắn sắp phải đối mặt sau này
Vấn đề này cũng giống như việc cha mẹ rơi xuống nước thì ngươi sẽ cứu ai vậy
Cái này quả là một câu hỏi chết tiệt, trả lời đằng nào cũng không ổn
“Học sinh cho rằng, trung hiếu song toàn kỳ thực là ở trong lòng.”
“Ngươi cứ nói đi.” Bùi Đạo Chân mỉm cười
“Tâm tính chính trực thì lời nói và hành động sẽ không sai lệch
Chuyện hiếu cứ việc đích thân làm, còn việc phụng sự quốc gia thì hết lòng tận trung
Vô luận thân ở nơi nào, đều có thể giữ gìn đạo đức mà sống, không phụ ơn vua, không làm mất danh dự bản thân hay gia đình
Nhờ vậy mà tự nhiên có thể vẹn toàn cả hai.”
Lời vừa dứt, Chu Phu tử khôi phục trấn định
Bùi Đạo Chân cười phá lên: “Hay, hay hay, đầu óc tên tiểu gia hỏa ngươi lại chuyển biến thật nhanh đấy!”
“Không phải học sinh đầu óc nhanh, mà là lời từ tận đáy lòng học sinh.”
“Một câu nói từ đáy lòng thật hay, tấm lòng chất phác thế này thật khó có được!”
Bùi Đạo Chân mỉm cười, lại tiện tay trích dẫn vài câu trong Tứ Thư Ngũ Kinh, yêu cầu Vương Học Châu vận dụng những kiến thức đã học và trình bày
Hắn ta đều trả lời được hết
Bùi Đạo Chân ngày càng hài lòng: “Không tồi, quả thực có vài phần phong thái của phu tử ngươi năm đó.”
Được Bùi Sơn Trường tán thành, Chu Phu tử cũng rất đỗi vui mừng: “Vậy ngài…?”
Bùi Đạo Chân thở dài: “Ta vốn dĩ chỉ định nhận hai người đệ tử.”
Chu Minh Lễ vui mừng trong lòng: “Ngài bây giờ chẳng phải chỉ có một đệ tử sao
Vậy cái này vừa vặn hợp lý.”
Bùi Đạo Chân cười: “Nhưng giờ ta quyết định, ta muốn nhận ba người, hai người các ngươi ta đều thu nhận.”
Vương Học Châu chấn kinh, còn có thể làm vậy sao?!
Chu Minh Lễ hiển nhiên cũng ngây người ra: “Cái này… cái này… Vãn sinh là phu tử vỡ lòng của hắn, nếu thế thì chẳng phải bối phận sẽ loạn hết cả sao?”
Bùi Đạo Chân khoát tay: “Cứ luận theo việc của từng người, ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi
Ngươi nghĩ ta vì sao để trống vị trí đệ tử thứ hai nhiều năm như vậy
Vốn là để dành cho ngươi đó
Lời ta nói năm đó, từ đầu đến cuối đều giữ lời.”
“Không phân sang hèn, không luận già trẻ, nơi nào có đạo lý, nơi đó có thầy
Ngươi đọc sách nhiều năm, sao lại còn cổ hủ hơn cả lão già sắp xuống mồ như ta đây?”
Vương Học Châu hoàn toàn thán phục
Lão đầu này, đột nhiên lại có chút hợp với khẩu vị của hắn
Chu Phu tử vẫn còn có chút khó tiếp nhận: “Nhưng người không tiền đồ như ta, e rằng lại muốn làm ô danh ngài…”
“Cái gì mà ô danh
Đệ tử của Bùi Đạo Chân ta muốn làm gì thì làm đó, ai dám nói bậy bạ gì
Ngươi không làm quan thì làm danh sĩ, dù là ngươi đọc sách chán rồi chuyển nghề đi bán dầu đổ hương, vi sư cũng chẳng có chút ý kiến nào!”
Bùi Đạo Chân nghiêm nghị nhìn Chu Minh Lễ: “Tồn Chân à, con đường khoa cử của ngươi là bị gãy mất rồi, nhưng lẽ nào ngươi thật sự muốn cứ thế cả một đời tiếp tục ngu dại chăng?”