Nông Gia Nghèo Đinh Đương, Khoa Cử Phải Tự Cường

Chương 94: cản người




Chương 94: Chặn người Thầy giáo cùng các trưởng bối ở phía trên vui vẻ trò chuyện, uống rượu
Cổ Tại Điền ngồi sát bên cạnh Vương Học Châu
Mặt mày hớn hở vỗ vai Vương Học Châu: “Được đó, không ngờ ngươi lại dùng được phép chân đính, bức tranh này của ta đã được cứu rồi, bằng hữu này ta kết giao!”
“Bất quá chuyện nhỏ mà thôi, Cổ Huynh khách khí rồi.” Vương Học Châu thản nhiên, nếu không biết thì thôi, biết rồi cũng coi như thêm được một kỹ năng mới
“Ta tên Cổ Tại Điền, tự Hạc Niên, sau này ngươi cứ gọi ta là Hạc Niên là được, còn ngươi tên gì?” Nghe được đối phương tự giới thiệu mình, Vương Học Châu cũng tự giới thiệu
Nghe được tên Vương Học Châu, Cổ Tại Điền kinh ngạc lên tiếng: “Nguyên lai ngươi chính là người đỗ đầu khoa thi huyện năm nay!” Vương Học Châu có chút giật mình: “Hạc Niên huynh nghe từ đâu vậy?”
“Chuyện này mà còn cần nghe nói sao
Chỉ cần ở phủ học mà học tập, sợ rằng không ai không biết!” Cổ Tại Điền tự đắc kể lể những tin đồn hắn đã nghe được trong phủ học
Nào là “Một đứa con nhà nông vậy mà thi đỗ Tiểu Tam nguyên”, “Người đỗ đầu kì thi phủ năm nay lại là một đứa bé con”, “Phủ học chúng ta chào đón vị tú tài trẻ tuổi nhất từ trước đến nay” và vân vân
Vương Học Châu cho rằng mình rất kín đáo, không ngờ ngay cả các học huynh khóa trên cũng đã nghe nói qua tên hắn, lập tức có chút xấu hổ
Cổ Tại Điền vỗ ngực nói: “Ta ban đầu còn tưởng rằng những chuyện đó là bị phóng đại, không ngờ lại là thật
Về sau ở phủ học, ngươi có khó khăn gì cứ đến tìm ta!” Vương Học Châu trước đó nhìn cách cư xử của Cổ Tại Điền, cho rằng hắn có chút khó tính nên cũng không định kết giao sâu sắc
Nhưng khi trò chuyện mới phát hiện, chỉ cần không nói đến những chủ đề liên quan đến hội họa, Cổ Tại Điền là một người thật sự dễ nói chuyện, trên người cũng không có vẻ kiêu ngạo của công tử bột
Hai người từ Tứ Thư Ngũ Kinh nói đến sách chí quái tạp đàm, cuối cùng lại nhắc đến toa thuốc của Vương Học Châu
“Tử Nhân, quyển sách đó tên gọi là gì?” Vương Học Châu nói: “Là một quyển tạp thư, tên là « Phúc Thọ Chân Kinh »…” Cổ Tại Điền gật đầu, ý nói mình đã ghi nhớ
Hắn định về nhà tìm trong thư phòng của cha mình xem
Vương Lão Đầu và Vương Thừa Chí hai người mặt mũi đờ đẫn ngồi đó, ăn cơm mà chẳng biết có vị gì
Trời ơi
Vị lão đầu tiên phong đạo cốt kia nhìn qua dung mạo bình thường, vậy mà lại từng dạy thái tử
Trước đây bọn hắn từng gặp vị quan lớn nhất chính là Trần đại nhân, kết quả vị này lại là một vị quan lớn đến vậy, bọn họ dám còn nói chuyện với người ta mấy câu… Đến lúc đứng dậy rời đi, hai người lảo đảo từng bước, trông có vẻ hơi say rượu
Bùi Đạo Chân và Tiền Lão vội vàng mỗi người đỡ một người, Vương Học Châu thấy thế cũng vội vàng cùng Thạch Minh tiến tới
“Ha ha… ha ha…” Vương Lão Đầu nhìn sang hai bên, ha ha cười không ngừng, khiến trong lòng người ta hoảng hốt
“A gia, ta đỡ ngài trở về!”
“Ha ha… ha ha…” Bạch viên ngoại mặc dù không nhận được thiệp mời đi tham gia tiệc bái sư, nhưng trong lòng hắn cũng biết mình không có tư cách đến, cho nên cũng không mở miệng nói gì
Biết hôm nay bọn họ đi tham gia yến tiệc, hắn đã sớm chuẩn bị canh giải rượu chờ ở trong tiểu viện
Nhìn thấy đoàn người bọn họ trở về, hắn thuần thục phân phó người bưng canh giải rượu tới kêu gọi mọi người uống hết, rồi lại an trí ổn thỏa cho tất cả mọi người mới rời đi
Vương Học Châu nhìn bóng lưng hắn, tự lẩm bẩm: “Món nhân tình này lại nợ lớn rồi…”
Tham gia xong tiệc bái sư, Vương Lão Đầu và Vương Thừa Chí liền cho biết mình muốn về nhà
Vương Thừa Chí xoa đầu con trai nói: “Không phải cha không muốn ở lại bên cạnh con, thật sự là trong nhà nhiều việc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên núi đang mời người dọn dẹp, ta phải về nhìn chằm chằm; đường ca của con cũng sắp đính hôn rồi, A gia con cũng phải về quản lý; hơn một tháng nữa là ăn Tết rồi, đến lúc đó con liền có thể về nhà.” Cái gì
Đường ca trước đó còn nhất quyết không chịu kết hôn, nhanh như vậy mà đã sắp đính hôn rồi ư
Chuyện nhà quả thực nhiều, Vương Học Châu cũng không thể giữ lại hai người
Sau khi cùng Chu phu tử xác định thời gian trở về, hắn liền để Thạch Minh và Dương Hòa hộ tống mọi người trở về, nhân tiện ở lại nhà giúp đỡ, còn mình thì về tới phủ học tiếp tục đi học
Mang bút Thái Thương Chu huyện lệnh tặng, lại đem nghiên mực Thanh Nê và thước chặn giấy lần này nhận được bày ra trên bàn, hắn tinh tế mài mực rồi dùng bút lông mới viết xuống một hàng chữ, lòng dâng lên niềm vui
Bút Thái Thương có khả năng hút mực mạnh, khi dùng thì mềm mại mà không hề yếu ớt, viết lách uyển chuyển trôi chảy, thật sự mạnh hơn nhiều so với cây bút trước đây hắn dùng mà chỉ viết một chút đã sờn lông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà chiếc nghiên mực Thanh Nê này không hổ danh là một trong những danh nghiễn, chất liệu tinh tế tỉ mỉ, màu sắc phong phú, điều quan trọng là chứa mực không khô cạn, trải qua giá rét cũng không bị đóng băng, dùng vào mùa đông thì tiết kiệm được rất nhiều phiền toái
“Ôi
Nghiên mực Thanh Nê!” Thẩm Giáp Tú nhìn thấy hắn viết chữ, tiến đến nhìn thoáng qua lập tức nhận ra ngay nghiên mực này bất phàm
“Ừm, được trưởng bối tặng, ta mới đem ra dùng thử một chút.” Thẩm Giáp Tú nhìn hắn, thần sắc phức tạp
Chẳng phải nói đó là một đứa con nhà nông sao
Những người tiếp xúc và những đồ vật hắn đang dùng, nào có chỗ nào nhìn ra là con nhà nông đâu
“Ngưng Chi rất nhàn rỗi sao
Không bằng cùng ta cùng nhau làm bài nhé, ta đây có hai bài toán…” Thẩm Giáp Tú lắc đầu, thậm chí còn muốn lôi kéo Vương Học Châu cùng nhau xem thoại bản: “Kết hợp lao động và nghỉ ngơi mới là con đường lâu dài, Tử Nhân, ta thấy ngươi gần đây đọc sách mệt mỏi, không bằng cùng ta cùng nhau xem « Tiên Phàm Chi Biệt » mới xuất bản này nhé?” Phần mới ư
“Vẫn chưa kết thúc ư?” Vương Học Châu nhẹ giọng hỏi
“Đâu có
Bây giờ mới là thiên thứ tư, mới thấm vào đâu chứ
Ta còn chưa đọc đã ghiền đâu
Nghe nói thoại bản này là từ chỗ người kể chuyện ở Bạch Sơn huyện của các ngươi mà ra, ngươi đã nghe nói qua chưa
Phần sau kể cái gì
Ngươi cũng từ Bạch Sơn huyện đến, chắc chắn ngươi biết nhiều hơn trong thoại bản chứ?” Thiên thứ tư à
Vương Học Châu tính một cái, mấy năm nay hắn lần lượt viết ra được khoảng mười thiên rồi, xem ra đối phương đây là đang từ từ phát hành…” Hắn lắc đầu: “Chưa xem.” “Cái gì
Quyển này mà ngươi cũng chưa xem qua ư
Ngươi cũng quá liều mạng rồi
Ta nói cho ngươi biết, trong quyển tiểu thuyết này có rất nhiều nhân sinh cảm ngộ, khác với những thoại bản khác
Thiên phàm nhân làm người ta rơi lệ, thiên Tiên giới làm người ta nhiệt huyết sôi trào, người viết ra tác phẩm này chắc chắn là một nhân vật lợi hại…”
“Thật sao
Còn gì nữa không?” Vương Học Châu thấy hắn nói thao thao bất tuyệt, nhịn không được cười hì hì tiếp tục hỏi, muốn nghe xem tên này còn có thể khen như thế nào nữa
Thẩm Giáp Tú lại đột nhiên liếc mắt nhìn: “Thôi đi, ngươi lại chưa xem, nói đến cũng chẳng có gì đáng nói!”
Vương Học Châu tiếc nuối trở lại thư án, rút ra một quyển sách lấy từ chỗ thầy giáo ra xem
Trong tẩm xá rất nhanh liền yên tĩnh lại
Chương trình học ở phủ học cũng không gấp gáp
Buổi sáng chia làm ba tiết học
Tứ Thư Ngũ Kinh, vấn đáp và một tiết tự chọn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời gian buổi chiều được tự do an bài, cho dù là muốn đi sân tập rèn luyện thân thể, hay là đi học những môn khác mà mình cảm thấy hứng thú cũng được
Còn Vương Học Châu bình thường là học xong ba tiết trên lớp vào buổi sáng, buổi chiều liền đi sân tập luyện tập bắn tên và cưỡi ngựa một canh giờ, sau đó đến chỗ thầy giáo giải đáp thắc mắc, buổi tối thì về tẩm xá tự học
Hôm nay hắn vừa bước vào sân tập, liền bị người khác chặn lại
“Xin hỏi có phải Vương Học Châu, Vương công tử không?” Người chặn hắn mặc y phục kẹp sa màu xanh ngọc, dáng dài thướt tha, dung mạo môi hồng răng trắng, bị Vương Học Châu nhìn khiến hắn có chút ngượng ngùng cười cười
“Ta là, ngươi là…?” Cố Nhĩ Hành mặt mừng rỡ: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, ta tên Cố Nhĩ Hành, tự Thận Khanh
Mấy ngày trước ở lầu Vọng Xa, ngươi đã giúp tỷ tỷ ta, còn nhớ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.