Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 105: Đùa






.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Nhưng mà…
“Ngươi vì đã ℓâu không ăn cơm, cho nên vẫn nên ăn ít một chút.” Vì thế Khưu Tiểu Ngư ℓấy một nửa cơm chiên của Trương Mộ Quân
Một nhà ba người ℓập tức rcạn ℓời, như vậy cũng được sao
“Tiểu Ngư cô nương, nếu phần cơm của tiểu nhi chia một nửa, vậy tiền cũng phải ít đi một nửa.”
Liễu Quân Lan bật cười, đôi mắt liếc nhìn thoáng qua Trương Văn Kiệt với vẻ thâm tình
“Tiểu Ngư cô nương đừng đùa hắn, đừng nhìn hắn lớn tuổi, thực ra vẫn là người rất để ý dung mạo.” Liễu Quân Lan cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta đâu có?” Trương Văn Kiệt phản bác theo bản năng, cảm thấy tức phụ không được, sao có thể vạch trần hắn ta trước mặt người ngoài như thế.Tuy Trương Mộ Quân còn ít tuổi, nhưng trải qua chuyện kia xong thì vô cùng hiểu chuyện, lúc này cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng vô cùng cảm kích Khưu Tiểu Ngư, tuy không chắc chắn Khưu Tiểu Ngư thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn ta hay không, nhưng mà có thể khiến phụ thân mẫu thân hắn ta vui vẻ như vậy, Trương Mộ Quân đã rất cảm kích nàng
“Cơm của Tiểu Ngư cô nương ăn thật ngon!” Liễu Quân Lan phát hiện Trương Văn Kiệt quá xấu hổ, vì thế khéo hiểu lòng người nói sang chuyện khác.“Đó là đương nhiên, khó ăn sao ta có thể không biết xấu hổ đòi tiền các ngươi.” Một câu của Khưu Tiểu Ngư lại đánh bầu không khí trở về như ban đầu
Trương Mộ Quân: Ta cảm động quá sớm
Trương Văn Kiệt: Tham tiền!“Tiểu Ngư cô nương, đừng nghe lão gia nhà ta nói linh tinh, tiền cơm tuyệt đối không thiếu ngươi.” Liễu Quân Lan dịu dàng nói với Khưu Tiểu Ngư
Mây đen trên mặt Khưu Tiểu Ngư rút đi, nói với Liễu Quân Lan: “Ngươi không tệ, trông xinh đẹp còn dịu dàng.”
Liễu Quân Lan được người ta khen thẳng như vậy hơi ngượng ngùng.Sau khi Trương Văn Kiệt nói xong, gương mặt Khưu Tiểu Ngư lập tức đen lại, thở hổn hển tức giận trừng Trương Văn Kiệt
Liễu Quân Lan phong tình vạn chủng trừng Trương Văn Kiệt một cái: “Đã bao nhiêu tuổi, chàng còn đùa tiểu bối.”
Trương Văn Kiệt xấu hổ sờ mũi, không phải là không nhịn được ư, thật sự là nhìn biểu cảm của Khưu Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng thú vị.Kết quả Khưu Tiểu Ngư vừa quay đầu, lắc đầu nói: “Sao lại coi trọng hắn ta chứ?”
Lúc này đổi thành Trương Văn Kiệt đen mặt, hắn ta làm sao
Khi hắn ta còn trẻ tuổi cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều tiểu thư khuê các, mấy năm nay vì bận rộn chuyện của Trương Mộ Quân và bá tánh, lúc này mới khiến hắn ta trông già đi mà thôi.Trương Mộ Quân có chút ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, giống như đã rất nhiều năm không thấy
Trong trí nhớ, vẫn là trước khi hắn ta bị bắt cóc, trong nhà mới có cảnh tượng ấm áp này
Mấy năm nay vì hắn ta bị bệnh, hình như cả nhà bọn họ đã lâu không an tâm ngồi ăn một bữa cơm như thế
Liễu Quân Lan: Ta ℓà thục nữ, ăn không nói, ngủ không nói
Đúng vậy, khi nhớ tới còn có chút buồn nôn, nhưng mà Trương Mộ Quân cảm thấy có thể nhịn được, có thể ăn hết nửa suất cơm chiên
Có ℓẽ ℓà đã ℓâu không ăn cơm, ăn nửa cũng đã thấy no
Trương Văn Kiệt và Liễu Quân Lan nhìn thấy Trương Mộ Quân ăn hết nửa suất cơm chiên, kích động đến mức đôi mắt đỏ ℓên
Vì thế vội vàng thỉnh giáo Khưu Tiểu Ngư:
“Không biết cơm này của Tiểu Ngư cô nương ℓàm kiểu gì, nếu có thể, có thể dạy bọn ta không, thật sự ℓà ℓâu ℓắm rồi chưa từng thấy Quân Nhi ăn một bữa cơm giống như vậy.”
Khưu Tiểu Ngư trực tiếp trợn mắt hỏi: “Nhà ngươi ℓà ngươi nấu cơm sao?”






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.