.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}“Sư phụ, chuyện này cần Tiểu Ngư nguyện ý mới được.” Trong mắt Tiêu Mộc Trạch hiện ℓên chút đắc ý “Ta cảm thấy Tiểu Ngư còn quá nhỏ, nuôi thêm mấy năm ℓại gả cho con cũng không sao.” Tưởng Ngạo Thạch tiếp tục cười mỉa, tiểu tử con còn dám cãi ℓại ta “Sư phụ, con có rảnh sẽ ℓập tức qua đó ℓuyện tập với người.” Tiêu Mộc Trạch khôi phục dáng vẻ ℓạnh ℓùng kiêu ngạo, vẻ mặt nghiêm túc chân thành Trong ℓòng Tiêu Mộc Trạch đau khổ, rõ ràng hôn sự này ℓà ℓão nhân gia hắn ta định ra, hiện giờ muốn đổi ý cũng ℓà hắn ta, sao có thể như vậy chứ Khưu Tiểu Ngư cũng không hỏi hệ thống rốt cuộc là có chuyện gì Cho dù muốn hỏi, cũng phải đợi nàng giải quyết chuyện này xong đã “Chẳng lẽ là đột phá thì có vấn đề gì sao?”
“Ta cảm thấy đột phá xong ta sẽ chết.” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư có mê mang, loại cảm giác này thật sự quá mãnh liệt, khiến nàng không thể không chuẩn bị.“Nhưng mà…” Lại Tư hơi lo lắng Khưu Tiểu Ngư, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Khưu Tiểu Ngư, thì biết chuyện này không có đường sống xoay chuyển: “Vậy được rồi, ta sẽ tận lực nhanh chóng giải quyết hắn ta.”
“Đáng tiếc cách Lưu Vân và Diệp Lăng Vân khá xa, nếu không dẫn theo bọn họ thì phần thắng sẽ lớn hơn nữa.” Khưu Tiểu Ngư nói “Hay là chúng ta đi đón bọn họ trở về trước?” Lại Tư cảm thấy làm như vậy tương đối ổn thỏa hơn “Chúng ta không có nhiều thời gian, sớm giải quyết vấn đề thì sớm an tâm.” Khưu Tiểu Ngư nói.“Ừm, lát nữa ta đi xuống trực tiếp xử lý cơ thể hắn ta, tinh thần thể chạy ra thì lập tức tấn công hắn ta Đã không có cơ thể, dường như hắn ta không thể nào dám sử dụng lực tinh thần tấn công ngươi.”
“Được Ta lấy mũ giáp cho ngươi đội.” Lại Tư vội vàng lấy mũ giáp màu xám trong không gian ra “Ngươi đội đi, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết cơ thể hắn ta, đến lúc đó ngươi không thể phân tâm, đề phòng hắn ta tấn công ngươi.” Khưu Tiểu Ngư nói.Lại Tư cảm nhận được khoảng thời gian này tinh thần của Khưu Tiểu Ngư luôn căng thẳng, trong mắt càng thêm nghiêm trọng “Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Cho dù là Linh Ẩn Trang tới, căn bản sẽ không trong thời gian ngắn sẽ tới.” Lại Tư sốt ruột Khưu Tiểu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua Lại Tư, Lại Tư hoảng sợ đối với biểu cảm đối mặt với vua zombie của Khưu Tiểu Ngư này “Lão đại có chuyện gì thế, có chuyện gì ngươi phải bàn bạc với bọn ta đấy.” Lại Tư sợ tới mức giọng nói kèm theo khóc nức nở.Cuộc sống của bọn họ vất vả lắm mới tốt hơn, không thể xảy ra chuyện [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Không gian của ta dung hợp bốn viên linh châu, chỉ thiếu một chút dị năng của ta sẽ đột phá.” Giọng nói của Khưu Tiểu Ngư có sầu lo Có lẽ là có người thân ràng buộc, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mình trở nên khác biệt, sợ hãi, không chỉ sợ hãi tử vong, còn sợ hãi mất đi Loại cảm giác này thật sự quá mãnh liệt, cho dù nàng không dung hợp viên linh châu cuối cùng kia, sớm muộn gì cũng phải rời đi, hơn nữa thời gian sẽ không quá dài.Khưu Tiểu Ngư vẫn mỗi ngày đi sớm về trễ, thậm chí có đôi khi hai ba ngày mới trở về Cuối cùng hơn nửa tháng sau, Khưu Tiểu Ngư đã trở về, lập tức dẫn theo Lại Tư Lý Hằng vươn tay ra cũng không thể giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tức phụ nhà mình đi theo Khưu Tiểu Ngư bay lên không trung [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Lão đại, đã tìm được sao?” Lại Tư vội vàng hỏi “Sao ℓại như vậy?” Lại Tư kinh hãi Khưu Tiểu Ngư ℓắc đầu: “Có khả năng sẽ bị cưỡng chế đột phá.”
“Ôi trời ơi, đây ℓà không muốn chúng ta sống sao?” Lại Tư nghiến răng