Cù Bình Xuân theo phía sau đuổi theo: "Trương môi giới..
Ai u, ngài béo thành như vầy, đi còn rất nhanh a
Trương phì miêu cười hề hề, không lên tiếng
Sự thật là một chuyện, bị người nói toạc ra lại là một chuyện khác
Trương phì miêu biết rõ mình xác thực mập, nhưng cả đời hắn ghét nhất người khác lôi chuyện mập của hắn ra nói
Cái tên Cù Bình Xuân này, đúng như lời phó quản lý Phùng, có chút không biết điều
Cù Bình Xuân lau mồ hôi trên đầu, nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng nói: "Ta vừa rồi thấy ngài cấp cho bọn họ Tất kia đồ ăn thịt cũng toàn đồ ngon
Mèo già, ngươi không thể làm như vậy được a, ngươi không thể sắc mê tâm khiếu, tay nghề họ Tất ngươi không phải không biết mà, ta thì..
Trương phì miêu ngẩng đầu liếc Cù Bình Xuân một cái: "Ăn nói kiểu gì vậy, cái gì mà sắc mê tâm khiếu
Hôm nay là ngày đầu đấu yến, đông gia và Hào đại quản gia đều đang ở đó nhìn chằm chằm, ngươi muốn phá nồi cơm của ta phải không
Hừ, quản sự Phùng nói một điểm không sai, cái tên Cù Bình Xuân này vừa không có mắt nhìn, lại không ra gì, nói chuyện còn khó nghe, xong việc phải nhanh chóng thay người mới được
Cù Bình Xuân vội vàng lên tiếng nhận lỗi: "Ngài nói vậy, sao ta có thể nghĩ như vậy được chứ
Ta chỉ có chút không yên tâm, ta cũng là hy vọng chúng ta có thể thắng thôi
Nói xong, lén lút nhét một miếng vàng nhỏ vào tay áo Trương phì miêu
Trương phì miêu nhận vàng, vẻ mặt hung dữ dịu đi mấy phần, trấn an nói: "Yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán, đương nhiên không thể để cho tên họ Tất kia thắng được
Bất quá hôm nay là ngày đầu thi đấu, mọi người đều đang nhìn chằm chằm ở đây, khó ra tay làm gì
Ngươi cứ về yên tâm làm món của ngươi đi, ngày mai tự nhiên sẽ thấy rõ thôi
Cù Bình Xuân nghe xong những lời này, liền biết Trương phì miêu đã có động tác, trong lòng lập tức liền nhẹ nhõm, lại nói mấy câu ngọt ngào, rồi quay về
Phó quản sự Phùng nhìn từ xa, thấy Cù Bình Xuân đi rồi, mới bước qua hỏi: "Tuy nói Cù Bình Xuân có hơi nóng nảy, bất quá ngay cả ta cũng tò mò, rốt cuộc ngươi định giở trò gì
Trương phì miêu cười nịnh: "Đồ ăn ngon, đồ vật tất cả đều ở trong thịt
"Vì chỗ thịt này, lão tử đã phải tốn không ít vốn đấy
Tất cả đều dùng bột cây thư ba trăm năm tuổi, để có được bột cây thư này, ta đã phải thuê cái gã dược hộ gan dạ nhất trong Lộc Ngô thành của ta, mỗi cân đều mất một tiền vàng
Còn đặc biệt mời tu sĩ lão gia hỗ trợ luyện chế mà thành
Nói đến đây, Trương phì miêu mặt béo nở nụ cười đắc ý: "Thứ này có một cái tên rất mỹ miều, gọi là 'Mộng gọi bạch cầu', cứ để bọn họ Tất đắc ý một ngày đi, đợi đến sáng mai, bọn họ Tất sẽ phải hoảng sợ đến tè ra quần thôi
Hắc hắc hắc hắc..
Nghe Trương phì miêu nói lấp lửng, phó quản sự Phùng càng thêm hiếu kỳ: "Nói nửa ngày, cái cầu gì đó của ngươi rốt cuộc có tác dụng gì
Trương phì miêu lắc lắc bàn tay mập mạp: "Không nói trước, đến sáng mai ngươi cứ qua đây xem là biết liền thôi mà
Ha ha, đảm bảo gọi các ngươi mở mang tầm mắt
Nói xong, thúc giục đoàn xe chở đồ ăn đi
Bên phía Tất Thừa thu thịt đồ ăn rau củ, Đặng Giang Đặng Hải chỉ huy đám tiểu đồ đệ cẩn thận đưa vào nhà kho
Vì thời tiết lạnh, lại để tiết kiệm nhân lực, các loại nguyên liệu thịt này một lần sẽ cung cấp đủ dùng trong ba ngày
Vì vậy, hôm nay nhận được, chính là tất cả thịt cần dùng trong ba ngày thi đấu đấu yến này
Hai ngày còn lại, mỗi ngày buổi sáng sẽ chỉ phái người phát rau quả tươi trong ngày
Cho nên, sau khi phân phát thịt tươi xong, ngoại trừ phần dùng hôm nay, số thịt cho hai ngày còn lại sẽ do hai bên nhà bếp tự bảo quản, nếu xảy ra chuyện gì thì phải tự chịu trách nhiệm
Vì vậy, lúc nhận thịt tươi, Tất Thừa kiểm tra kỹ lưỡng một cách bất thường, chọn lựa cũng đặc biệt dụng tâm, chia nhỏ thịt tới tay từng phần rồi mới đưa vào kho
Viêm Nhan đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn đám người bận rộn, nhìn như không làm gì, thật ra đã sớm thả Đốn Ba ra
Vừa rồi lúc phân thịt, Đốn Ba đã luồn lách khắp các xe thịt, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Viêm Nhan có chút bất ngờ
Chẳng lẽ đối phương không định động tay động chân vào số thịt này
Đồ ăn mỗi ngày đều có đồ mới, vốn chẳng đáng tiền, cách tốt nhất chính là động tay vào thịt
Chỉ cần đối phương dùng đồ do tu sĩ luyện chế lên thịt, liền không thể giấu được khứu giác của Đốn Ba
Nhớ ngày đó, thú tâm tranh giành ở chỗ cách bên viện của nàng hơn nửa Hào phủ, Đốn Ba cũng tìm được, đừng nói là số thịt ngay trước mắt này
Nhưng mà, Đốn Ba vòng quanh số thịt này vài vòng, từ đầu đến cuối không phát hiện bất kỳ vấn đề nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật chẳng lẽ là không có gì sao
Ngay khi Viêm Nhan nghi hoặc thì thấy Đặng Văn Minh đứng bên giá để thịt ngẩn người
Viêm Nhan bước qua: "Sao vậy
Đặng Văn Minh nhíu mày, chỉ vào một mảng bột phấn màu vàng nhạt dính trên da thịt hỏi: "Bột phấn này là dùng để bảo quản thịt
Đối với việc xử lý nguyên liệu, Đặng Văn Minh không phải là người làm bếp chuyên nghiệp, tuy rằng đã học hỏi mọi người một thời gian, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ không biết rõ, bất quá hắn luôn cảm thấy loại bột phấn màu vàng nhạt bôi trên thịt này có điểm kỳ quái
Viêm Nhan dùng ngón tay quệt một ít bột phấn lên đầu mũi ngửi ngửi, gật đầu: "Đây là bột hạt tiêu cây thư xay thành bột, chuyên dùng để cất giữ các loại thịt, có thể phòng tránh thịt bị hư hỏng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại bột phấn này mùi có chút giống hạt tiêu ở địa cầu, nhưng lại không kích thích như hạt tiêu, mùi thơm của tiêu cây thư thuần hậu hơn, so với hạt tiêu thì càng thích hợp làm gia vị, khi nấu ăn món ăn sẽ càng phong phú, là một loại gia vị mà Viêm Nhan tương đối yêu thích và thường dùng
Nghe Viêm Nhan giải thích, Đặng Văn Minh vẫn nhìn chằm chằm vào mảng bột phấn màu vàng nhạt kia, nhíu mày
Hắn luôn cảm thấy trong loại bột phấn này không hoàn toàn là bột cây thư, chắc hẳn là còn lẫn một chút thứ khác ở bên trong, chỉ là hắn tạm thời chưa nhận ra được mà thôi
Thấy vẻ mặt chuyên chú của Đặng Văn Minh, Viêm Nhan đột nhiên phản ứng lại
Đốn Ba chỉ cảm nhận mạnh với những thứ có khí tức hoặc linh lực ba động, ví như phù lục, linh vật, linh thực các loại, nhưng dường như Đốn Ba không nhạy cảm lắm với mùi tự nhiên của cây cỏ
Nhưng Đặng Văn Minh là một người làm nghề thuốc, hắn nhạy cảm với thực vật hơn người thường nhiều, cảm giác của hắn có lẽ có thể giải thích được điều gì đó
Viêm Nhan: "Có phải chỗ thịt này không ổn không
Đặng Văn Minh nhíu mày lắc đầu: "Ta ngửi trong này hình như không chỉ có bột tiêu cây thư, chắc còn trộn thêm thứ gì đó nữa, nhưng mùi đó lại lẫn trong mùi gia vị nồng nặc nên ta không tài nào phân biệt được
Viêm Nhan nhìn số thịt tươi trên giá, nhíu mày suy nghĩ
Đối phương khẳng định đã ra tay
Đối phương nếu ra tay, thì nhất định sẽ không để bọn họ dễ dàng phát hiện và giải quyết, cho dù Đặng Văn Minh có thể phát hiện những điểm bất thường của số thịt này, nhưng muốn trong một ngày tìm ra ngọn ngành, lại còn tìm được cách giải quyết, thời gian căn bản là không kịp
Huống hồ bọn họ còn phải chuẩn bị cho yến hội thi đấu hôm nay nữa..
Nếu là Thương Hoa ở đây, có lẽ còn có thể thử xem, nhưng với nàng bây giờ thì chẳng khác gì mò kim đáy bể
Viêm Nhan thu hồi suy nghĩ, thấy Đặng Văn Minh vẫn còn đang xoắn xuýt về số thịt này, bèn tiện miệng nói: "Đi bận việc đấu yến trước đi đã
Dù thế nào đi nữa, số thịt này hiện tại đã nằm trong tay chúng ta, cho dù có vấn đề gì thì đó cũng là chuyện của chúng ta, cứ dốc hết sức làm tốt yến hội hôm nay rồi tính sau
Đặng Văn Minh gật đầu, quay người bước ra ngoài
Viêm Nhan liếc nhìn số thịt trên giá, nghĩ nghĩ, nhếch môi cười một tiếng, trong bụng đã có tính toán
(hết chương này)