Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 130: Mục Quyên Nhi ra cửa




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đám trẻ con quá phấn khích, lôi kéo Mục Quyên Nhi trên đường chạy loạn, căn bản không nghe nàng ngăn cản
Quá nhiều bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo nàng, kéo góc áo nàng, Mục Quyên Nhi liền theo cây trúc gậy bất ly thân cũng không kịp cầm, đã bị một đám trẻ con kéo đi, loạng choạng mất phương hướng chạy ra ngõ nhỏ, đến tận phía đông thành
Đám trẻ con vừa chạy về phía đông cổng thành, vừa đồng ca: "Tuyết nhung hoa, dung tuyết hoa, trời rơi xuống, mặt đất nở hoa, hoa nở như tuyết tuyết như hoa, tuyết hoa rơi mở đến chân trời..
Tuyết nhung hoa, dung tuyết hoa
Trời rơi xuống, mặt đất nở hoa
Hoa nở như tuyết tuyết như hoa
Tuyết hoa rơi mở đến chân trời..
Mục Quyên Nhi trong tiếng ca của đám trẻ con, một mạch chạy ra khỏi con hẻm, đến đường lớn
Nàng ngay cả gậy dò đường cũng không để ý tới cầm, chậm rãi từng bước loạng choạng, hoàn toàn không tìm ra phương hướng, bên tai là tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ, nàng chưa bao giờ lỗ mãng chạy như vậy, trong lòng một mảnh hoảng loạn lo lắng
Mới đầu Mục Quyên Nhi còn nghe thấy tiếng rao hàng của các cửa tiệm hai bên đường phố, dần dần, hai bên đường càng ngày càng tĩnh lặng, sau đó có tiếng khóc của trẻ con nhà bình thường, tiếng mắng chửi của người lớn, tiếng chó sủa trong sân..
Đến cuối cùng, ngay cả tiếng người cũng hoàn toàn biến mất, bên tai ngoài tiếng hát đồng dao của đám trẻ, liền chỉ còn lại tiếng gió gào thét
Mục Quyên Nhi cảm giác gió càng thổi càng mạnh, hạt tuyết nhỏ quất vào mặt đau nhức, nàng không ngừng hô hoán nài nỉ đám trẻ con trở về, nhưng đám trẻ một khi mải chơi thì không để ý gì
Bọn chúng đã bị hấp dẫn bởi vẻ trắng trong sạch sẽ óng ánh của tuyết trước mắt, đẹp như hoa mộng ảo, căn bản không ai nghe thấy tiếng gọi của Mục Quyên Nhi, cũng không ai phát hiện gương mặt nàng cóng đến đỏ bừng, thân thể run rẩy, bọn chúng buông tay nàng ra, giống như một đám chim non về rừng, chốc lát liền chạy vào biển hoa mà đùa nghịch, hoàn toàn quên mất đôi mắt của Mục Quyên Nhi không nhìn thấy
Mục Quyên Nhi ra khỏi nhà không hề chuẩn bị, trên người ngoài chiếc áo bông mặc ở nhà không có áo bông dày chống rét, phong tuyết bên ngoài thành so với trong thành lớn hơn rất nhiều, nàng một mình đứng tại chỗ, cảm giác gió lạnh thấu xương luồn thẳng vào quần áo, máu trong người như đông cứng lại
Điều khiến nàng bất an nhất không phải cái lạnh, mà ngay cả tiếng cười vui của đám trẻ con cũng ngày càng xa
Nàng sợ hãi vô cùng, nàng không rõ bây giờ là canh giờ nào, cũng không biết đang ở đâu, cách nhà bao xa
Nếu đám trẻ bỏ quên nàng ở đây, một mình nàng căn bản không thể tìm đường về nhà, ở trong cái nơi băng tuyết này qua một đêm, nàng nhất định sẽ chết cóng
Mục Quyên Nhi vừa dò dẫm bước lên phía trước, vừa run rẩy cất giọng từ môi, không ngừng gọi tên đám trẻ con, nàng cố gắng phân biệt giọng của đám trẻ, nhưng giọng của chúng càng ngày càng yếu, rất nhanh liền bị tiếng cuồng phong gào thét hoàn toàn át đi
Mục Quyên Nhi hoàn toàn mất phương hướng, nàng chỉ có thể đi lên phía trước không mục đích, chính nàng không hề phát hiện, nàng kỳ thật đi ngược hướng với đám trẻ con, càng chạy càng xa
Cách biển hoa không xa có một khu rừng cây rậm rạp, phía trước một căn nhà nhỏ đơn sơ trong rừng, có một ông lão luộm thuộm và một nam tử trẻ tuổi dung mạo tuyệt sắc, ăn mặc bảnh bao đang đứng đó
Ông lão luộm thuộm là Ninh Phong Tử
Nam tử dung mạo xuất chúng là Trác Cẩm Chương
"Mấy ngày nữa, sẽ đến ngày quan trọng, nhất định phải luyện chế ra đan dược cho ta
Trác Cẩm Chương nghiêm mặt căn dặn
Ninh Phong Tử vuốt chòm râu dê: "Thêm năm trăm lượng vàng nữa, không thì ta không làm đâu
Trác Cẩm Chương cau mày: "Lúc trước giao dịch, ta đã đưa cho ngươi tất cả xương cổ điêu, giá tiền luyện đan là đủ, sao ngươi còn giở trò sư tử ngoạm
Ninh Phong Tử ra vẻ mặt vô lại: "Trước khác nay khác, cửa hàng của lão tử cũng không biết thằng vương bát nào đốt rồi, giờ lão tử cũng không có nhà để về, ngươi xem lão tử ở chỗ này sắp ăn xin rồi, đương nhiên lão tử phải kiếm tiền, không kiếm tiền ngươi bắt lão tử uống gió tây bắc chắc
Nói xong, hắn thấy Trác Cẩm Chương trừng mắt nhìn mình, cười nói: "Dù sao ngươi sắp trở thành con rể của thủ phủ Lộc Ngô, năm trăm lượng vàng đối với ngươi chẳng là gì, ngươi cũng thương xót chút cho bạn cũ này đi
Mà lại, ta còn giúp ngươi che giấu thân phận đấy, ngươi trả chút phí bịt miệng cũng phải thôi
Trác Cẩm Chương sầm mặt, từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu ném vào người Ninh Phong Tử: "Tiền ta trả cho ngươi, nếu đến lúc đó không lấy được đan dược của ta, lỡ mất thời gian của ta, ngươi đã biết thân phận của ta, tự nhiên cũng hiểu được thủ đoạn của ta
Ninh Phong Tử tiện tay cuộn xấp ngân phiếu, nhét vào tay áo đầy đất cát, tươi cười nhìn Trác Cẩm Chương: "Được thôi, đảm bảo đúng thời hạn, đảm bảo chất lượng luyện ra đan dược ngươi muốn
"Ta Ninh Phong Tử muốn giá có hơi cao một chút, nhưng đan dược luyện ra ngươi có thể yên tâm, chí ít trong địa phận Mạnh Hoa Tông của các ngươi, tính luôn Thừa Ngọc vào, ta cũng ít có đối thủ
Giao dịch xong xuôi, Ninh Phong Tử định quay người về phòng, chợt khựng lại
Hắn hít mũi một cái: "Ồ
Mùi gì đây
Hình như mùi của đàn bà, người này trên người còn có mùi cửu tuệ tắc, ân, thơm
Đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy ánh mắt Trác Cẩm Chương sáng rực nhìn về phía không xa
Ở ven rừng, có một cô gái trẻ mù đang mò mẫm đi về phía bên này
Ninh Phong Tử cười gian: "Ui chà, tiểu nương tử nhìn không tệ nha
Trác Cẩm Chương liếm liếm khóe miệng, không hề che giấu vẻ tham lam trong mắt
Hắn lúc này nhìn về phía cô gái đang đến gần, như sói đói đã lâu
"Nàng ta là phàm nhân, trên người lại có mùi cửu tuệ tắc, mùi linh mạch cộng thêm mùi hương máu đàn bà...Thật quyến rũ, xem ra hôm nay ta vận may không tệ
Nói rồi, Trác Cẩm Chương đã không kịp chờ đợi, hướng về phía thiếu nữ mò mẫm tiến lên mà bước tới
Lúc này Mục Quyên Nhi, ngoài tiếng gió gào thét bên tai, đã hoàn toàn không nghe được tiếng của đám trẻ, nàng một mình lẻ loi tìm kiếm giữa chốn hoang vu, gọi to, xung quanh không có bất cứ thanh âm nào đáp lại
Trong lòng Mục Quyên Nhi vừa sợ hãi vừa lo lắng, bất giác tăng nhanh bước chân, bất cẩn giẫm phải đá, nàng loạng choạng một cái, thân thể đột ngột ngã về phía trước, vốn nghĩ sẽ ngã rất thảm, ai ngờ lại nhào vào một cánh tay ấm áp
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng của một nam tử: "Tiểu nương tử cẩn thận bước chân
Mục Quyên Nhi nghe thấy tiếng người, như người chết đuối đột nhiên vớ được gỗ nổi, theo bản năng dùng sức nắm chặt lấy cánh tay người đến, vội vàng nài nỉ: "Vị hảo tâm, phiền người giúp ta xem xung quanh có một đám trẻ con không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu có thì giúp ta gọi bọn nó về, phiền người rồi, cảm ơn, cảm ơn người
Trác Cẩm Chương đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt rơi vào một đám trẻ đang nô đùa ở phía xa, dịu dàng nói: "Trẻ con ư
Chỗ này không có trẻ con, nơi này ngoài một mảng hoa lớn, cái gì cũng không có
Mục Quyên Nhi nghe xong lòng như lạnh băng, định cầu cứu thì Trác Cẩm Chương dịu dàng hỏi: "Mắt của tiểu nương tử không nhìn thấy được gì ư
Nàng vội gật đầu
Trác Cẩm Chương ôn tồn nói: "Tiểu nương tử nếu không tiện đi lại, ta đưa nàng về nhà có được không
Mục Quyên Nhi không ngờ mình lại may mắn như vậy, gặp được một người tốt bụng, nàng lòng tràn đầy cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn, liền nói địa chỉ nhà mình cho đối phương biết
Trác Cẩm Chương nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Mục Quyên Nhi, đặt nó lên cánh tay mình, hắn đi rất chậm, cử chỉ ân cần dịu dàng và chu đáo quan tâm
Trong lòng Mục Quyên Nhi lúc này an tâm hơn rất nhiều so với vừa rồi
Nàng tuy không thấy rõ hình dáng của nam tử, nhưng người đối phương toát ra khí chất ôn hòa của người đọc sách, điều này khiến nàng lại yên tâm không ít
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng còn ngửi được trên người nam tử, có hương đàn rất nhạt..
(hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.