Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 254: Chơi chết mới được




Đặng Văn Minh căn bản không hiểu Viêm Nhan có ý gì, đã thấy nàng nghiêng người tới, đặt tay lên vai hắn: "Nhắm mắt lại, đừng căng thẳng, thả lỏng cả người và tinh thần..
Viêm Nhan vừa dặn dò, vừa niệm thầm khẩu quyết tu di cảnh trong lòng: thiên giới nhập giới tử, cực trần nạp tu di
Tu di giới tử cảnh, ngồi xem không sát biển..
Đây là lần đầu tiên nàng đưa người sống vào tu di cảnh, đừng nói Đặng Văn Minh lo lắng, ngay cả Viêm Nhan cũng hồi hộp, theo bản năng nắm chặt cổ áo Đặng Văn Minh
Đặng Văn Minh nghe theo lời Viêm Nhan, nhắm mắt, cố gắng thả lỏng toàn thân
Nhưng áo cổ bị Viêm Nhan nắm càng lúc càng chặt, hắn có cảm giác mình sắp ngạt thở
Ngay khi Đặng Văn Minh sắp bị Viêm Nhan siết nghẹt thở, đầu hắn bỗng lóe lên một tia linh quang
Hắn lại quên hỏi Viêm Nhan bí cảnh rốt cuộc ở đâu
Chẳng lẽ bí cảnh nằm ở âm ty quỷ vực
Viêm Nhan cô nương định giết chết hắn trước, rồi mới có thể đưa sinh hồn của hắn đến bí cảnh
Thảo nào Viêm Nhan cô nương nhấn mạnh với hắn có đi không về… Thế này chẳng phải là có đi không về sao
Đến lúc này, Đặng Văn Minh có chút hối hận trong lòng, lẽ ra phải hỏi rõ vị trí cụ thể
Hắn cũng hơi thương cảm, dù không thể với cao được Viêm Nhan cô nương, nhưng đến cả thân cũng chưa kịp đâu… Sớm biết như thế… Những suy nghĩ còn chưa kịp nảy ra, Đặng Văn Minh liền cảm thấy quanh người bỗng mát lạnh
Cảm giác này giống như xuyên qua màn nước mát lạnh, nhưng lại không có bị nước ướt quần áo
Đặng Văn Minh cảm thấy như đã trải qua một thời gian rất dài, thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, Đặng Văn Minh thậm chí không cảm thấy hai chân mình rời khỏi kiệu
"Đến rồi, có thể mở mắt ra
Tiếng của Viêm Nhan vang lên bên cạnh
Đặng Văn Minh giật mình trong lòng, đến rồi à!
Hắn cẩn thận mở mắt… Đập vào mắt là một gốc mộc lan khổng lồ trắng tinh, không tì vết, nụ hoa hé nở
Đặng Văn Minh trừng lớn mắt, chăm chú nhìn vào cây mộc lan khổng lồ như mộng cảnh trước mắt..
Âm ty quỷ vực lại đẹp đến thế này ư
Chỗ này đâu giống hoàng tuyền đáng sợ, nơi quần ma tụ tập trong truyền thuyết, rõ ràng là động phủ thần tiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đặng Văn Minh rời mắt khỏi cây mộc lan khổng lồ, quay đầu hỏi Viêm Nhan: "Nếu bí cảnh này cũng ở âm ty quỷ vực, vậy ta ở đây có thể gặp Mục tỷ tỷ không
Viêm Nhan nheo mắt liếc Đặng Văn Minh: "Ngươi vừa nói..
Bí cảnh này ở đâu
Đặng Văn Minh không để ý Viêm Nhan bẻ ngón tay kêu "rắc rắc", đã chuẩn bị tư thế đánh người
Đặng Văn Minh vẫn nói: "Vừa nãy lúc vào, ngươi phải siết chết ta trước, mới có thể đi vào được, chẳng lẽ bên trong không phải âm ty quỷ vực
Viêm Nhan hé hàm răng trắng nhỏ, cười vừa mị hoặc vừa tà: "Ta sẽ siết chết ngươi ngay bây giờ, cho ngươi nhìn rõ rốt cuộc ngươi đã đến nơi nào
Lại dám bảo tu di cảnh của nàng là âm ty quỷ vực, phải dạy dỗ một phen
Khi nói chuyện, Viêm Nhan nắm lấy cổ áo Đặng Văn Minh, xốc người hắn lên xoay một góc bốn mươi lăm độ, lúc đặt xuống, Đặng Văn Minh vừa vặn đối diện với vách đá cao ngất che chắn Thương Hoa điện thờ
Đặng Văn Minh bị siết cổ ho khan, liền nghe Viêm Nhan quát: "Ngẩng đầu lên, đọc mấy chữ trên đó xem
Đặng Văn Minh ngẩng đầu nhìn bốn chữ triện cổ trên tấm hoành phi chính giữa điện thờ, chớp mắt, nhìn về phía Viêm Nhan: "...Không biết
Viêm Nhan: "..
"Phụt ——" một tiếng cười vang lên sau lưng
Đặng Văn Minh quay đầu nhìn thoáng qua, suýt chút nữa nhảy vào lòng Viêm Nhan: "Quỷ quỷ quỷ quỷ..
Ty Ty lượn quanh Đặng Văn Minh một vòng: "Ngươi mới là quỷ, cả nhà ngươi đều là quỷ
Đặng Văn Minh: "..
Quỷ còn ghê gớm
Viêm Nhan bật cười, kéo Đặng Văn Minh đang rụt người sau lưng, tay vẫn bám chặt vạt áo nàng ra: "Đừng sợ, đây là Ty Ty, Ty Ty là thần linh, sau này nó sẽ là đồng sự của ngươi đó
Đặng Văn Minh: "Đồng sự là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Viêm Nhan: "...Ờ, gọi đồng liêu cũng được, nói chung là làm việc chung, cùng nhau học tập
Thân thể hư ảo của Ty Ty bỗng hóa ra bốn năm cánh tay, có tay cầm liêm đao, có tay cầm hạt thóc, còn có tay cầm la đâu..
Nhìn như một con quái vật nghìn tay
Cũng không trách Đặng Văn Minh lại sợ, lúc này nó cuống quýt thu hoạch thành quả chín muồi cửu tuệ tắc
Đặng Văn Minh nghe Viêm Nhan nói Ty Ty sau này chính là đồng liêu của mình, vội chắp tay ôm quyền: "Vãn bối Đặng Văn Minh, mong tiền bối chỉ giáo
Ty Ty xưa nay không trang nghiêm hành lễ với ai như thế, thấy Đặng Văn Minh hành lễ với mình, nhanh chóng lại ảo hóa ra hai cánh tay, học bộ dáng Đặng Văn Minh chắp tay cúi người: "Vãn bối Ty Ty, mong tiền bối chỉ giáo nhiều hơn
Ty Ty thực ra không hiểu Đặng Văn Minh nói gì, chỉ nhắc lại nguyên văn lời của Đặng Văn Minh
Nó với Thương Hoa học lời nói đều theo kiểu này
Viêm Nhan bị chọc cười, xoa đầu Ty Ty: "Hắn tên Đặng Văn Minh, ngươi gọi hắn Văn Minh là được, hắn là người Thương Hoa nhờ ta mang vào
Ty Ty hưng phấn bay vài vòng: "Tuyệt quá, tuyệt quá, sau này trong tu di cảnh trừ đại nhân, lại có thêm một người bầu bạn cùng Ty Ty rồi
Viêm Nhan dẫn Đặng Văn Minh đi về phía nhà kho phía sau
Thương Hoa dạo này tương đối thích thú với việc ủ rượu, từ khi uống qua rượu hoa điêu nàng ủ, Thương Hoa ngoài thời gian đọc sách thì toàn ở trong tửu phường
Không phải uống, mà là nghiên cứu
Lúc Viêm Nhan dẫn Đặng Văn Minh vào tửu phường, Thương Hoa đang xắn tay áo, hít hà vào một bình rượu, hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt, vẻ mặt xoắn xuýt khó hiểu
"Thương Hoa, Văn Minh ta mang vào rồi, người giao cho ngươi đó, ngươi… rượu của ta làm sao thế này
Viêm Nhan sải bước lên, đẩy Thương Hoa ra, ngồi xổm bên bình rượu rồi hít ngửi
Một mùi chua nồng xộc ra từ bình rượu, chui thẳng vào mũi nàng, Viêm Nhan suýt chút nữa bị xông choáng, ngẩng đầu trừng Thương Hoa: "Ngươi bỏ cái gì vào rượu vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khó ngửi như thế thì còn bán cho ai được
Thương Hoa: "Ta có bỏ gì đâu
Viêm Nhan: "Không bỏ gì thì sao hỏng được
Ngươi đường đường một đại thần mà làm sai không dám nhận, ngươi có mất mặt không
Thương Hoa: "Ta bao giờ thì mất mặt
Ta vốn dĩ có bỏ gì đâu, không tin ngươi hỏi Ty Ty
Ty Ty vội gật đầu: "Đại nhân xác thực không bỏ gì cả
Viêm Nhan nhíu mày: "Ngươi không bỏ, thế thì tự dưng lại hỏng à
Hay là ngươi làm gì khác
Thương Hoa thấy Đặng Văn Minh đang tò mò đánh giá mình, lại nhìn Viêm Nhan ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt phiền muộn..
Hắn vội đưa tay phủi nhẹ bụi trên tay áo bạc, từ tốn nói: "Ngươi là Đặng Văn Minh
Bị Thương Hoa ngắt lời, Viêm Nhan mới nhớ ra, nàng đưa Đặng Văn Minh đến, mà bên ngoài còn chuyện cần nàng giải quyết
"Ta giao người cho ngươi đây, còn chuyện rượu này, chưa xong đâu
Viêm Nhan nói xong vội vàng đi ra ngoài
Chỉ còn lại Thương Hoa, Đặng Văn Minh và Ty Ty trong tửu phường lớn, một thần, một người, một linh ba người hai mặt nhìn nhau
Đặng Văn Minh vội vàng chỉnh trang quần áo hành đại lễ với Thương Hoa: "Đệ tử Đặng Văn Minh ra mắt sư phụ
Thương Hoa lười biếng đảo đôi mắt tím liếc qua Đặng Văn Minh: "Ngươi có thể gọi ta là thần quân, hoặc như Ty Ty gọi ta là đại nhân
Tư chất của ngươi còn chưa đủ để làm đồ đệ của ta
Nói xong, thân hình hắn lóe lên rồi biến mất
Đặng Văn Minh lúc này mới chợt nhớ ra, vị thần quân trông quen mắt này, chính là vị đại thần tiên xuất hiện trong ảo ảnh thần thụ vào hôm hào mại điên cuồng
(hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.