Chúng sinh sợ kết quả, bồ tát sợ nhân, quả do sinh, nguyên nhân tâm tạo
Viêm Nhan vừa rồi xem vị lộc tồn tinh quân kia, trong bụng đang nghĩ, mình đến thế giới này dường như không nợ ai, hình như cũng chưa nói đến chuyện phải bồi thường
Nàng vừa mới nghĩ đến đó, thì giọng một người sau lưng đã truyền đến tai nàng
Giọng này, nàng tuyệt đối không thể quên được
Ninh Phong Tử
Người này là người mà Viêm Nhan cho đến nay, không muốn gặp nhất trên thế giới này
Tuy rằng ngày đó nàng là người phát hiện lão già điên này có hành vi thất đức, một mạch nổi giận mới đốt hang ổ của hắn, nhưng xét về việc đối phương đắc tội nàng thì cũng không đến mức phải đến tận nhà người ta gây sự
Cho nên, tuy Viêm Nhan đốt hang ổ của Ninh Phong Tử không thấy sai, nhưng khi phải đối mặt với Ninh Phong Tử thì nàng thật có chút chột dạ
Sao lại gặp Ninh Phong Tử ở đây
Chẳng lẽ thật sự là vị tinh quân trước mắt này hiển linh
Viêm Nhan buồn bực quay người lại, trên mặt đã nở nụ cười tươi rói: "Ninh tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, tha hương ngộ cố tri, đúng là duyên phận, tuyệt đối là duyên phận
Viêm Nhan vừa cười nói đùa với Ninh Phong Tử, vừa liếc nhìn Thẩm Dục Vân đang cùng đi vào
Thẩm Dục Vân kín đáo khẽ lắc đầu với nàng
Ý của hắn nàng hiểu ngay: Ninh Phong Tử không biết việc hang ổ bị đốt là do nàng làm
Viêm Nhan cuối cùng cũng yên tâm
Chỉ cần lão già điên này không biết chuyện hang ổ là do nàng đốt thì chắc chắn hắn sẽ không phát hiện ra, đồ cướp được đều ở trong tu di cảnh, thần tiên cũng không lục soát được
Thẩm Dục Vân cùng Hoa Sướng dùng nạp giới
Ha ha, nàng có ngốc đến vậy sao
Đã sớm nhờ Thương Hoa tiện tay sửa kiểu dáng rồi
Trên tay nàng lúc này cũng đeo nạp giới đấy thôi, có điều không còn màu ô kim nguyên bản, nàng đã nhờ Thương Hoa đổi thành màu bạch kim, tiện thể còn khảm lên trên một viên hồng bảo nặng ba gram
Khục, kỳ thực là thuần hồng linh thức, có điều phẩm chất gần như không khác hồng bảo, lại thêm công nghệ chế tác của Thương Hoa đại thần, Viêm Nhan dám chắc chiếc nhẫn này mà đặt ở địa cầu, giá ít nhất cũng phải sáu chữ số tiền tệ
Nạp giới hiện giờ trên tay nàng trông nghiễm nhiên là một chiếc nhẫn đá hồng bảo chế tác tinh xảo
Vừa rồi nàng đưa tay sửa mấy sợi tóc mai, ánh mắt Ninh Phong Tử lướt qua chiếc nhẫn hồng bảo trên tay nàng nhưng không có phản ứng gì
Hiển nhiên là căn bản không nhận ra
Thẩm Dục Vân đặt bàn ghế gỗ, Ninh Phong Tử và mấy người Viêm Nhan dùng bữa tối trong chính điện
Trong bữa tiệc, Viêm Nhan nghe Ninh Phong Tử giải thích mới biết, hắn cũng muốn đến Ưng Quỹ thành, cùng đường với bọn họ
Viêm Nhan trong lòng không khỏi thở dài, xem ra là không thể tránh khỏi lão già điên này rồi
Ninh Phong Tử khởi hành muộn hơn bọn họ mấy ngày, nhưng hắn đi nhanh hơn thương đội nhiều, hôm nay vốn định đến Phần Mộc Lĩnh, chỉ vì gặp mưa to mới tạm thời dừng lại tránh mưa ở đây
Ninh Phong Tử cũng không ngờ sẽ gặp được thương đội của Thẩm Dục Vân ở đây
Quả nhiên là trùng hợp
Nhưng điều làm Viêm Nhan và những người khác bất ngờ là, hắn lại nghe nói chuyện thương đội của Hào phủ đổi chủ, đồng thời biết Viêm Nhan hiện tại chính là đông gia của ba chi thương đội này
Ninh Phong Tử tuy háo sắc, nhưng vì thân phận của Viêm Nhan lúc này đã thay đổi, nên thái độ hắn đối với Viêm Nhan không còn suồng sã như trước, mà mang theo mấy phần khách khí
Thẩm Dục Vân bưng trà lên, hỏi Ninh Phong Tử: "Ninh tiên sinh ở Lộc Ngô Thành hẳn đang rất ổn, dù cửa hàng cũ bị đốt, xây lại một cái khác thì vẫn vậy thôi, với tài luyện đan của ngài, chẳng mấy năm lại khôi phục nguyên khí, sao lại chọn nơi khác
Đến nơi mới lại cần phải làm quen với rất nhiều thế lực, chi bằng ở chỗ cũ thì tiện hơn
Ninh Phong Tử cười nói: "Mọi người nói có lý, nếu hang ổ của ta vẫn còn, ta e là phải mắc kẹt ở chỗ đó lâu dài, nay không còn nữa, thì chọn một chỗ khác cũng không sao, Lộc Ngô Thành quả thật cũng không phải là nơi tốt nhất
Viêm Nhan nghe ra lời của Ninh Phong Tử có ẩn ý, trước đó nàng từng nghe Thẩm Dục Vân nói với nàng, những hang ổ của tán tu này đều có quen biết với thế lực tông môn ở địa phương đó, phải được sự cho phép mới có thể mở hang ổ ở địa phương
Như vậy, hang ổ của Ninh Phong Tử đã mở nhiều năm ở Lộc Ngô Thành, hẳn có quan hệ thân quen với Mạnh Hoa Tông rồi, nhưng sao hắn lại nói Lộc Ngô Thành không phải là nơi tốt nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Viêm Nhan nhanh nhạy ngửi thấy có điều gì đó trong chuyện này, liền hỏi: "Ninh tiên sinh chẳng phải rất thân với Mạnh Hoa Tông sao
Ngài ở địa bàn của Mạnh Hoa Tông hẳn là rất tự tại
Nhắc đến Mạnh Hoa Tông, Ninh Phong Tử cười khẩy, hỏi một câu chẳng liên quan: "Ta hỏi cô nương Viêm trước, kế hoạch tiếp theo cô nương định đi đâu
Viêm Nhan nói: "Đến thẳng Ưng Quỹ Thành, nghỉ ngơi một chút ở trong thành, sau đó đến Cự Yến Bảo ở phía đông
Ninh Phong Tử hiểu ngay: "Đi xa như vậy sao
Chẳng lẽ cô nương không định trở về Lộc Ngô Thành
Viêm Nhan gật đầu: "Đúng vậy
Ninh Phong Tử: "Nếu cô không về, thì ta nói thật cũng không sao
Ta trước kia ở lại địa giới Mạnh Hoa Tông, thật ra là có chút giao tình với Trương Quý Chí, một trong các trưởng lão trong tông môn
Hắn vừa dứt lời, Viêm Nhan nhanh chóng liếc mắt trao đổi với Thẩm Dục Vân
Hai người đồng thời thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ninh Phong Tử không để ý biểu hiện của bọn họ, tiếp tục nói: "Nhưng mà tên gia hỏa này cũng không biết đắc tội gì với cái tên tiểu tử Thừa Ngọc kia, lại bị đuổi ra khỏi tông môn, hắn đã như chó nhà có tang, thì đừng nói là đứng ra nói giúp ta, nhất là Thừa Ngọc lại biết ta có giao tình với hắn, làm sao có thể cho ta sắc mặt tốt được
Thẩm Dục Vân xoay chén trà chậm rãi nói: "Tuy ta chưa từng gặp mặt, nhưng nghe nói tông chủ Thừa Ngọc của Mạnh Hoa Tông đối đãi với người khác rất ôn hòa khiêm tốn, dáng vẻ cũng là đường đường chính chính, một thân chính như tên của người, quân tử như ngọc, là một người ôn nhuận nho nhã, sao có thể làm việc hẹp hòi quyết tuyệt như vậy
Ninh Phong Tử cười lạnh: "Hừ hừ, đó là các ngươi không biết chuyện cũ của hắn thôi
Các ngươi chỉ biết tông chủ Mạnh Hoa Tông ngày nay là Thừa Ngọc, có biết người sáng lập ra Mạnh Hoa Tông, thật ra chính là Trương Quý Chí
Viêm Nhan kinh ngạc mở to mắt
Thẩm Dục Vân cúi mắt trầm ngâm một lát, rồi nói: "Nhưng mà ta nghe nói Trương Quý Chí tựa như là một tà tu
Về trận đại chiến kinh thiên động địa trong núi Lộc Ngô, Ninh Phong Tử rõ ràng đã quên, đoạn ký ức đó trong đầu hắn đã bị Thương Hoa xóa sạch
Cho nên về chuyện của Trương Quý Chí, hắn cũng không hề nhắc tới một chữ nào
Bất quá hắn là tán tu, cũng không có lập trường gì để nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ phút này nghe Thẩm Dục Vân nói ra chuyện bên trong của Trương Quý Chí, hắn cũng không có ý định che giấu cho Trương Quý Chí, mà thuận theo lời của Thẩm Dục Vân tiếp tục nói: "Trương Quý Chí là tà tu không sai, nhưng Thừa Ngọc thì sạch sẽ chắc
Đó là người ngoài không biết thôi, hắn so với Trương Quý Chí, thủ đoạn càng hung ác, tâm càng đen, đó tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ sống chung
Viêm Nhan tức giận bật cười: "Hắn chắc không phải cũng là tà tu chứ
Lời này của nàng nghe như là thuận miệng nói đùa, kỳ thật là muốn thăm dò một chút về Thừa Ngọc
Dù sao nàng đã từng tận mắt nhìn thấy Thừa Ngọc rồi, chỉ là lúc đó quá vội vàng, nàng chỉ nhớ rõ Thừa Ngọc có dáng vẻ rất đẹp, về tính cách thì
Nàng hơi hiếu kỳ
Ninh Phong Tử định mở miệng, thì một tiếng sấm rền vang trời, cắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người
Ninh Phong Tử quay người nhìn về phía chân trời sấm chớp đan xen bên ngoài, cười quỷ dị: "Viêm cô nương, sau này cô đã không định trở về Lộc Ngô Thành nữa, nghe ngóng chuyện Thừa Ngọc cũng vô ích thôi, chi bằng hãy nghĩ kỹ xem, ba chi thương đội của cô làm thế nào mới có thể vượt qua Phần Mộc Lĩnh một cách bình an mới là chuyện quan trọng
- Thân ái nhớ đến chỗ bình luận truyện gõ chữ nha, vạn phần cảm tạ ( ` ) ( hết chương này )