Phái Đồng hai mắt đẫm lệ, nàng không thốt nên lời, toàn thân vô lực, mặc cho sắp đặt
Ninh Phong Tử ở vị trí quay lưng về phía Viêm Nhan và Thẩm Dục Vân
Phái Đồng vừa vặn đối diện bọn họ
Phái Đồng cứ thế một bên bị tàn phá hành hạ, một bên rưng rưng nhìn hai người ở bờ suối đối diện
Viêm Nhan và Thẩm Dục Vân lúc này đang vừa hóng mát vừa bàn về vấn đề kinh doanh tương lai của thương đội
Vị trí hai người mặc dù đối diện với rừng cây nơi Phái Đồng đang ở, nhưng căn bản không nhìn thấy Ninh Phong Tử và Phái Đồng
Ninh Phong Tử dùng cao giai ẩn thân phù, đồng thời che giấu đi khí tức của hai người
Dù Viêm Nhan có linh lực, với tu vi hiện tại cũng không cảm ứng ra được
Có lẽ là ý trời trêu người, nếu giờ phút này Đốn Ba có ở đây, thì dù là cao giai ẩn thân phù cũng vô pháp ngăn cản khứu giác thao thiết của nó
Đáng tiếc, đến cả Đốn Ba cũng không ở
Giờ phút này cho dù Phái Đồng có gào rách cả cổ họng, dù có người đi ngang qua gần đó, cũng không thể phát hiện chuyện tổn thương đang xảy ra ở đây
Phái Đồng khóc đến cuồng loạn, hoa trang lem luốc, miệng không ngừng cầu xin tha thứ, đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ hoảng sợ và đau khổ… Nhưng Ninh Phong Tử vốn là một kẻ biến thái, càng bị cầu xin tha thứ, lão già điên này càng hưng phấn, mãi đến khi hành hạ người hơi thở thoi thóp mới dừng tay
Lúc này trời đã tối, trong rừng càng thêm u ám
Thẩm Dục Vân và Viêm Nhan ở bờ suối đã rời đi từ lâu
Ẩn thân phù của Ninh Phong Tử cũng mất hiệu lực
Hắn chỉnh lại quần áo, đưa tay véo véo gương mặt tái nhợt của Phái Đồng, cười âm hiểm: "Tiểu mỹ nhân, gia không thả ngươi về đâu, chờ gia về uống thuốc hoàn rồi đến chơi với ngươi, tối nay hai ta ở đây màn trời chiếu đất đối đầu uyên ương, hắc hắc…"
Nói xong, để một mình Phái Đồng ở lại trong rừng rậm tối tăm, Ninh Phong Tử cũng không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi
Trong doanh địa thương đội, giờ phút này đang nhộn nhịp như đổ dầu vào lửa, mở tiệc tối phong phú
Các tiêu sư đi săn hôm nay vận khí đặc biệt tốt, thu hoạch được hươu nai, gà lôi, thỏ rừng mập mạp… khá nhiều
Tất Thừa để bồi bổ thân thể cho Viêm Nhan, còn đặc biệt bắt đánh con chim đương hỗ
«Sơn Hải kinh • Tây sơn kinh»: “Trên núi Thượng Thân, chim ở đây rất nhiều đương hỗ, nó dáng dấp như trĩ, dùng râu để bay…” Đương hỗ có tác dụng chữa trị tổn thương kinh mạch, rất thích hợp để bồi bổ cho Viêm Nhan hiện tại
Tất Thừa là xem được trong những cuốn sách mà Viêm Nhan cho hắn
Bất quá đương hỗ tuy là hình chim, nhưng lại không phải chim bình thường, nó thuộc loại yêu điểu, trời sinh có linh lực, Tất Thừa bắt không lại nên bị đương hỗ đuổi theo khắp núi
Bất quá Tất Thừa giờ đã học được cách khôn ngoan, đánh không lại đương hỗ, vừa chạy vừa kéo cổ họng ngửa đầu gào to: "Đốn Ba ~~~~~~~"
Sau đó… Đốn Ba bỗng hiện thân
Thao thiết ra tay, yêu thú chạy đi đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một móng vuốt liền tóm lấy con đương hỗ đang bám theo phía sau Tất Thừa, rồi lại như không có gì biến mất
Hành động nhanh như mây bay, vô tung vô ảnh
Thật sự rất soái
Tất Thừa hoàn toàn không để ý ánh mắt vừa hiện lên có chút ngớ ngẩn kiêu ngạo của Đốn Ba khi mới xuất hiện, mừng rỡ chạy tới nhặt lấy đương hỗ gánh lên vai, vui vẻ xuống núi
Chúng tiêu sư trố mắt nhìn Tất Thừa triệu hồi Đốn Ba, ai nấy đều ghen tị ước ao
Lại có kẻ như Mạnh Viên bụng dạ không tốt, đợi Đốn Ba vừa đi lập tức chạy đến châm ngòi ly gián: "Này, Tất Thừa, ngươi không biết xấu hổ mà gọi Đốn Ba à, ngươi không nhìn xem ánh mắt Đốn Ba khi bị ngươi gọi tới đi, xem ánh mắt khinh bỉ ngươi, ngươi bị một con yêu thú khinh bỉ, có thấy mất mặt không
Mạnh Viên vốn cho rằng Tất Thừa sẽ tức giận, ai ngờ Tất Thừa hoàn toàn không có phản ứng gì: "Bị Đốn Ba khinh bỉ à
Có gì mà mất mặt
Sau đó hắn mặt mũi nghênh ngang: "Ta vốn dĩ đánh không lại Đốn Ba mà, bị nó khinh bỉ không phải chuyện bình thường à
Ngươi đánh thắng chắc
Ta gọi Đốn Ba đến đánh với ngươi một trận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói xong, Tất Thừa làm bộ kéo cổ họng muốn gọi
Mạnh Viên hoảng sợ nhanh tay che miệng hắn lại: "Ngươi lợi hại, ngươi là tổ tông được rồi
Ta sợ ngươi rồi…"
Sao tên tiểu tử này không có chút tim gan nào, không biết xấu hổ, không biết thẹn à
Thế mà không tức giận hắn
Mấu chốt là nói chuyện quá tức người, y hệt sư phụ hắn
Thật là đáng ghét
Trong lòng Tất Thừa rất ư đắc ý
Hắc hắc, tiểu chiêu trò của sư phụ hắn mới học được hai thành, giờ phút này một cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh tự nhiên sinh ra
Tất Thừa dẫn các đầu bếp trong đội đang vô cùng náo nhiệt nướng thịt cho mọi người
Viêm Nhan ngồi trước bàn nhỏ bên kiệu, bưng bát canh đương hỗ vừa nấu, vừa uống vừa xem cuốn sách nhỏ đang mở trước mặt
Đây là bản sao mà Hồng Ngọc Tu làm khi trước đi buôn ở Ưng Quỹ thành, ghi chép quan hệ giữa các thế lực ở Ưng Quỹ thành
Mấy ngày trước Hồng Ngọc Tu bị thương, nên không đưa bản chép này ra
Mấy ngày nay vết thương của hắn vừa hồi phục, lại thấy Viêm Nhan nghe ngóng những chuyện này, liền đưa bản chép cho nàng tham khảo
Viêm Nhan đang xem say sưa thì chợt nghe đối diện truyền đến tiếng hò hét ồn ào, còn kèm theo nhục mạ, trêu đùa… Viêm Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thấy nha hoàn kia của Phái Đồng đang cãi cọ gì đó với người của thương đội Đoàn Hưng Xương, bị tiểu nhị của thương đội Đoàn Hưng Xương đẩy ngã
Nha hoàn khóc nức nở, rất đáng thương
Viêm Nhan nhìn quanh doanh địa, không thấy Phái Đồng đâu
Đúng lúc thấy Đặng Nhị Đậu đang bưng hộp đựng đồ ăn mang xâu nướng về cho Hoa Sướng và Tiểu Linh Đang, liền gọi hắn lại, sai hắn qua đó hỏi xem
Đặng Nhị Đậu tuy nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, nói chuyện làm việc cũng nhanh nhẹn, thoăn thoắt chạy sang phía đối diện
Hắn chen qua đám đông đang xúm lại, liếc mắt đã thấy nha hoàn kia đang ngồi dưới đất khóc lóc
Đặng Nhị Đậu không lập tức mở miệng, mà nghe người xung quanh nói gì trước
Chỉ nghe một tiêu sư cởi trần, phanh bụng ra cười mắng: "Con nhỏ gia ngươi
Phi
Gái nhà nào, ai không biết Phái Đồng vốn là gái điếm
Đã là kỹ nữ thì xe kiệu của thương đội cứ có đàn ông là cô ta có thể chui vào, ngươi đến đây đòi người của Đoàn gia
Gia khuyên ngươi đi kiếm trong mấy cái xe khác xem, có khi cô nương Phái Đồng giờ đang hú hí với gã nào đó trên xe rồi
Hắn vừa dứt lời, đám tiểu nhị tiêu sư lập tức phá lên cười vang
Nha hoàn mắt đỏ hoe giải thích: "Cô nương nhà ta từ khi vào thương đội chỉ ở với một mình Đoàn gia, chưa từng qua lại với người khác
Van xin các vị lão gia, cô nương nhà ta thật sự không thấy đâu, trời tối rồi, các ngươi giúp tìm một chút đi, van xin các người..
Tiểu cô nương vừa nói vừa quỳ xuống dập đầu, vừa kinh sợ vừa bất lực, bộ dáng vô cùng đáng thương
Nhưng những người trong thương đội này ngoài nhục mạ trêu chọc, không một ai ra tay giúp đỡ, đến một người nói giúp cũng không có
Nghe nha hoàn khóc một hồi, cách đó không xa, bên cạnh đống lửa, Đoàn Hưng Xương mất kiên nhẫn vừa xỉa răng vừa mắng: "đuổi đi đuổi đi
Đừng có khóc lóc trước mặt lão tử, thật là đen đủi
Hắn vừa mở miệng, lập tức có tiểu nhị tiến lên lôi kéo nha hoàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đặng Nhị Đậu thấy thế vội chạy đến, chắn trước mặt nha hoàn, cười nói với mọi người: "Các vị gia đừng động tay, Viêm cô nương nghe thấy bên này có người khóc, hỏi chuyện gì, ta mang người này qua đó đây
Người của thương đội Đoàn Hưng Xương biết Đặng Nhị Đậu là đầu bếp của Tất gia ban, tự nhiên không dám làm khó hắn
Đặng Nhị Đậu nâng nha hoàn đang ngồi dưới đất dậy, đưa nàng đến gặp Viêm Nhan
(hết chương này)