Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 272: Phái Đồng mất tích




"Buổi trưa trời nóng, ta ngủ trong xe, vừa tỉnh giấc đã không thấy cô nương P.h.á.i Đồng đâu cả
Ta từ trong xe đi ra tìm nàng, thấy tất cả khách nhân trong xe ngựa đều không còn, hỏi tiểu nhị mới biết mọi người đều lên rừng sâu nghỉ mát rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nha hoàn nức nở kể lại chuyện xảy ra buổi chiều
"Lúc đó ta chỉ cho là cô nương P.h.á.i Đồng cũng đi cùng mọi người nên không để ý lắm, nhưng chờ những lữ khách khác lục tục trở về hết, chỉ duy nhất không thấy cô nương nhà ta đâu, ta cho rằng cô nương sang chỗ nhà Đoàn chơi, liền qua bên kia tìm nàng, nhưng người nhà họ Đoàn kia cũng nói không có, ta nghĩ cô nương P.h.á.i Đồng ngày thường giao hảo với nhà Đoàn, liền muốn nhờ nhà Đoàn hỗ trợ tìm người…"
Nói đến đây, nha hoàn không kìm được khóc lên
Nha hoàn cho rằng Đoàn gia yêu thích cô nương P.h.á.i Đồng, bình thường mười ngày hết chín ngày cô nương đều ở trên xe của nhà Đoàn qua đêm
Nhưng hôm nay cô nương mất tích, nàng đến nhà Đoàn cầu mãi
Đoàn gia không những không hỏi han gì, thậm chí còn nhục nhã cô nương… Nha hoàn cảm thấy so với Đoàn Hưng Xương, Viêm Nhan và Thẩm Dục Vân tốt hơn rất nhiều
Nha hoàn không dám nói rằng, lúc ban đầu nàng vào rừng tìm người, thấy Viêm Nhan và Thẩm Dục Vân ngồi bên suối nói chuyện, lúc đó nàng rất muốn đi tới hỏi han
Nhưng nàng biết P.h.á.i Đồng ghen ghét Viêm Nhan, ngày thường hay nói với nàng Viêm Nhan không tốt đủ điều, nha hoàn sợ nếu mình nói chuyện với Viêm Nhan mà bị P.h.á.i Đồng biết lại bị đánh, nên không dám đến hỏi
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Viêm Nhan biết P.h.á.i Đồng nhất định là gặp chuyện rồi
Nàng phân phó Đặng Nhị Đậu: "Gọi mọi người đến đây
Đặng Nhị Đậu nhanh chóng đáp lời rồi đi, một lát sau Thẩm Dục Vân vội vã chạy đến
Viêm Nhan đem sự tình P.h.á.i Đồng mất tích nói một lượt cho Thẩm Dục Vân
Thẩm Dục Vân mày kiếm nhíu chặt: "Lúc này trời đã tối hẳn, cho dù chúng ta uống thuốc hoàn cũng không thể lên núi, quá nguy hiểm, chỉ có thể đợi sáng sớm mai mới phái người vào núi tìm kiếm
Viêm Nhan không nói gì
Thẩm Dục Vân nói không sai, tính mạng tiêu sư cũng là tính mạng, mặc dù thương đội có nghĩa vụ chăm sóc khách hàng, nhưng cũng không thể vì khách hàng mà không để ý an nguy của tiêu sư
Im lặng một lát, Viêm Nhan gọi vào hư không: "Đốn Ba"
Đốn Ba lập tức xuất hiện dưới chân nàng, cái đầu đầy lông cọ cọ vào mắt cá chân của Viêm Nhan, ngẩng đầu lên mềm mại gọi một tiếng: "Đốn Ba
Viêm Nhan đưa tay xoa xoa đầu Đốn Ba: "Theo ta vào núi một chuyến
"Đốn Ba
Đốn Ba hưng phấn điên cuồng vẫy cái đuôi to
Cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài đi dạo cùng chủ nhân rồi
Thẩm Dục Vân lập tức phản đối: "Không được
Cơ thể ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, lúc này vào núi quá nguy hiểm
Viêm Nhan mặt không đổi sắc: "Không sao cả, có Đốn Ba ở đây, yêu thú bình thường không làm gì được ta đâu
Đốn Ba nhà nàng, nếu như ngàn yêu bách quỷ nghe thấy tên cũng phải sợ mất mật Thao Thiết
Thao Thiết sẽ sợ ai
"Nhưng chân của ngươi..
Thẩm Dục Vân còn muốn khuyên, Viêm Nhan đã giơ tay ngăn hắn lại
Nàng cúi đầu nhìn Đốn Ba: "Ta đi không nổi, ngươi cõng ta
Khi Viêm Nhan nói chuyện với Đốn Ba, có mấy phần hoạt bát và làm nũng, Đốn Ba, một trái tim thú trong nháy mắt bị nàng làm cho tan chảy
Đốn Ba nhăn cái chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đột nhiên bắt đầu dùng sức, bộ dạng rất giống như đang nhịn ỉa… Viêm Nhan: "..
Không thể nào
Thao Thiết không phải ăn hết không thải ra à
Sao còn bị táo bón nữa..
Nàng còn chưa kịp oán thầm xong, cơ thể Đốn Ba đột nhiên bắt đầu lớn lên, so với kích cỡ mèo Maine ban đầu, nó đã lớn hơn mấy vòng, cuối cùng đã dài đến kích cỡ của một con sư tử trưởng thành
Viêm Nhan kinh ngạc nhìn Đốn Ba to lớn hung mãnh trước mặt: "Ngươi..
lớn lên rồi
"Đốn Ba
Đốn Ba hưng phấn rống một tiếng, thanh âm cũng không còn giòn tan như trước nữa, mà có chút dày dặn của loài thú trưởng thành, nghe đặc biệt có cảm giác an toàn
Đốn Ba đi đến trước mặt Viêm Nhan, cái đuôi to đầy lông hướng vòng một cái quanh eo nhỏ nhắn của Viêm Nhan, liền đem người vững vàng đặt trên lưng mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thẩm Dục Vân trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, giống như đang nằm mơ vậy
Rốt cuộc hắn không nhịn được hỏi: "Yêu sủng của ngươi rốt cuộc là giống loài gì vậy
Viêm Nhan cười gượng: "Dù sao cũng rất lợi hại, cụ thể là gì không thể nói cho ngươi
Chủ yếu là sợ hù chết người
Viêm Nhan ngồi trên lưng Đốn Ba dày dặn mềm mại, bàn chân dày của Đốn Ba đi trên mặt đất hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy, tựa như một tấm nệm lông biết đi, thoải mái vô cùng
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả người trong thương đội, mỹ nữ và dã thú tiến về phía rừng Phần Mộc trong đêm tối… Thẩm Dục Vân lo lắng dặn dò: "Chỉ tìm ở gần đây thôi, nếu không tìm được thì nhanh về, đừng đi sâu vào trong núi
Viêm Nhan quay đầu: "Yên tâm, ta biết chừng mực mà
Mạnh Viên tiện hề hề đẩy Tất Thừa một cái: "Ê, sư phụ ngươi tối nay vào núi, sao ngươi không đi cùng
Ngươi không sợ sư phụ ngươi gặp chuyện à
Sao ngươi bất hiếu thế
Tất Thừa đứng tại chỗ không nhúc nhích, đầu cũng lười quay lại, mặt thản nhiên: "Không thấy sư phụ ta đang cưỡi Đốn Ba à
Đốn Ba còn bé ta còn đánh không lại, nó bây giờ lớn thế này, yêu quái bình thường có thể đánh thắng chắc
Ngươi muốn đi cùng
Ta đi nói với sư phụ, bảo nàng dẫn theo ngươi..
Mạnh Viên: "..
Người này quá đáng ghét
Lúc Viêm Nhan thu lại ánh mắt thì lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt của Ninh Phong Tử..
Viêm Nhan cong môi cười với hắn, ánh mắt sắc bén hàm chứa ý vị sâu xa
Ninh Phong Tử đối diện với ánh mắt của Viêm Nhan, cũng nhếch môi cười hiểm độc, dùng linh lực truyền âm cho nàng: "Viêm Nhan cô nương nhìn ta làm gì vậy
Ý cười của Viêm Nhan càng thêm sâu sắc, cũng truyền âm lại cho hắn: "Ngươi không nhìn ta sao biết ta đang nhìn ngươi
Ninh Phong Tử: "..
Lại dám lừa hắn
Con nhóc này tuyệt đối không phải là người lương thiện
Hắn vừa rồi đã đi vào trong rừng, cây phía dưới chỗ P.h.á.i Đồng nằm vào buổi chiều đã không thấy nữa rồi
Ninh Phong Tử nhìn xung quanh cũng không thấy dấu vết dã thú lui tới, hắn phỏng đoán P.h.á.i Đồng có lẽ đã bị yêu quái bắt đi
Hắn thả một cái thanh khiết thuật ở hiện trường, xóa hết khí tức của hai người rồi trở về
Còn sống chết của P.h.á.i Đồng thì hắn lười quản, dù sao cho dù nàng không mất tích thì qua đêm nay hắn cũng sẽ xử lý nàng
Thả nàng về lại thương đội sao
Không thể nào
Viêm Nhan đi đến bìa rừng, thả thần thức ra cẩn thận tìm kiếm khí tức của P.h.á.i Đồng
Đốn Ba cũng hít hít mũi ngửi cẩn thận
Không biết có phải do có Đốn Ba không mà khu rừng âm u lại yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí cả tiếng côn trùng kêu cũng không có
Đốn Ba chở Viêm Nhan đi một vòng quanh đó không tìm thấy bất cứ manh mối nào, càng đi về phía trước, thì là con suối nhỏ lúc chiều nàng và Thẩm Dục Vân hóng mát
Đêm nay không trăng, chỉ có thể nghe thấy tiếng róc rách của dòng suối nhỏ không xa
Viêm Nhan vốn định không đi qua đó, nàng và Thẩm Dục Vân đã ngồi bên kia hơn nửa canh giờ, xung quanh trừ đàn ngựa của thương đội ra thì không nghe thấy tiếng động nào khác
Nhưng Viêm Nhan chợt nghĩ đến Ninh Phong Tử
Lão già điên khùng kia làm những chuyện thất đức gì cũng không thấy lạ, che giấu khí tức cũng là chuyện dễ như trở bàn tay
Thật ra thì khi P.h.á.i Đồng gặp chuyện, người đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là Ninh Phong Tử
Vỗ vỗ cổ Đốn Ba, Viêm Nhan nói: "Đi xem bên suối kia đi
Đốn Ba cất bước đi về phía đó, nhanh chóng đi đến bìa rừng, ra khỏi rừng chính là con suối nhỏ lúc ban ngày hóng mát, bên rừng có một đám bụi cây thấp tươi tốt
Đốn Ba đột nhiên dừng lại trước bụi cây thấp đó
Đi đến phía sau bụi cây thấp ở trước thân cây, Đốn Ba áp sát mũi vào thân cây ngửi ngửi, rồi lại đi vòng quanh gốc cây hai vòng, đột nhiên rống lên một tiếng
(hết chương này)
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.