Xích tinh thú là loài thú có sừng hình ngựa, đối với các loại gia súc như mã ngưu này nọ có sức uy hiếp bẩm sinh, nơi xích tinh thú đi qua, trâu ngựa bình thường đều sợ hãi, nhao nhao tránh né
Bách tính trong Ưng Quỹ thành thấy thiếu niên này, cũng tự động tránh ra một con đường
Thiếu niên cưỡi tọa kỵ thẳng đến trước mặt Thẩm Dục Vân, xoay người xuống ngựa, hướng Thẩm Dục Vân cung kính hành lễ: "Học sinh ở đây chờ đợi một hồi, cuối cùng cũng đợi được tiên sinh
Thẩm Dục Vân vội xuống ngựa đáp lễ: "Làm phiền thiếu chủ cất công đón xa, Thẩm mỗ thật ngại quá
Thiếu niên nghe xong lời này liền ngọc diện hơi buồn bực: "Tiên sinh có ân cứu mạng ta, còn truyền thụ cho ta pháp môn luyện gân cốt, đối đãi ta như ân sư, hơn nữa ngài lần trước lúc rời đi đã đáp ứng thu ta làm đồ đệ, sao lần này trở về liền nuốt lời
Rốt cuộc vẫn là tâm tính của thiếu niên, vừa mở miệng hai ba câu đã lộ bản tính
Bất quá thiếu niên này tuy có chút tùy hứng, nhưng cũng không mất lễ phép, hiển nhiên phẩm hạnh không tệ
Thẩm Dục Vân bị thiếu niên chọc cười, gật đầu nói: "Được, nói lời giữ lời, ta vẫn gọi ngươi Tĩnh Hiên
Liêu Tĩnh Hiên vội vàng làm lễ sư sinh: "Học sinh gặp qua tiên sinh
Hai người đang khách sáo, xích tinh thú phía sau Liêu Tĩnh Hiên đột nhiên bắt đầu táo bạo, bốn vó quay cuồng, đá lung tung loạn xạ
Thẩm Dục Vân vội che Liêu Tĩnh Hiên ở sau lưng, đám gia đinh hộ vệ nhà họ Liêu cũng vội chạy tới kéo dây cương xích tinh thú, xích tinh thú sức lực rất lớn, một đám người đều bị hất ngã nhào
Không chỉ xích tinh thú của Liêu Tĩnh Hiên, các tọa kỵ của đám gia đinh hộ viện cũng nhao nhao bắt đầu táo bạo bất an, có con thậm chí cắn loạn dây cương muốn giật cương mà đi
Tất cả sự hỗn loạn này đến quá đột ngột, đám người căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra
"Thật là con ngựa có sừng đẹp mắt a
Từ phía sau đoàn thương nhân truyền đến một giọng nữ hài nhi
Viêm ** Đốn Ba chậm rãi đi tới
Thấy Thẩm Dục Vân đang che chở cẩm y công tử mười lăm mười sáu tuổi ở sau lưng, một đám người khác đang vây quanh một con ngựa có sừng đang giãy giụa chơi đùa vui vẻ
Viêm ** Đốn Ba đi đến bên cạnh Thẩm Dục Vân, hiếu kỳ hỏi: "Con ngựa có sừng này sao vậy
Hình như bị cái gì dọa, sao mà ầm ĩ thế
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Đốn Ba dưới hông hướng con ngựa sừng phía sau đá hậu, nhe răng phát ra một tiếng quát khẽ "Tê ~~"
Xích tinh thú kia lập tức im lặng, sau đó tứ chi quỵ xuống, trực tiếp quỳ rạp trước mặt Đốn Ba
Ánh mắt mọi người "Xoát" một tiếng đồng loạt hướng Viêm Nhan nhìn lại
Liêu Tĩnh Hiên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Viêm Nhan..
Đốn Ba
Thẩm Dục Vân: "..
Nữ nhân này không thể đổi cách xuất hiện bình thường một chút sao
Vì sao mỗi lần đều long trời lở đất như vậy
Viêm Nhan lúc này mới phản ứng lại, thì ra là con ngựa có sừng điên này bị Đốn Ba dọa cho
Đúng nha, người không nhận ra Đốn Ba, nhưng thú lại có thể phân biệt được khí tức Thao Thiết
Viêm Nhan từ trên lưng Đốn Ba xuống, trầm giọng nói: "Nhanh thu nhỏ kích thước lại, nhanh lên
Đốn Ba to lớn như sư tử này, chính Viêm Nhan cũng có chút không quen
Đốn Ba ủy khuất ngẩng đầu lên, đôi mắt to màu lam nhạt chớp hai cái với Viêm Nhan: "Đốn Ba, Đốn Ba
Không thể thu nhỏ lại được
Viêm Nhan trong lòng giật mình, buột miệng hỏi: "Vì sao
Đốn Ba: "..
Chủ nhân này hỏi một câu, thú thú không thể đáp lời
Hỏi xong Viêm Nhan tự mình bật cười trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng vậy a, bất kể là thứ gì lớn lên rồi thì sao có thể co lại được nữa
Viêm Nhan còn tưởng rằng Đốn Ba nhất thời bành trướng thôi, không ngờ nó thực sự lớn lên rồi
Nhưng lúc này không kịp xoắn xuýt về vấn đề vóc dáng của Đốn Ba, thấy tràng diện bị Đốn Ba làm loạn cả lên, Viêm Nhan lén lút vẫy vẫy tay, ra hiệu nó nhanh chóng biến mất
"Đốn Ba
Không thấy đâu nữa
Đám người: "..
Tùy thân mang theo triệu hồi thú hung hãn như vậy
Đây là thần tiên tỷ tỷ gì vậy
Thẩm Dục Vân thấy Liêu Tĩnh Hiên đang nhìn Viêm Nhan một mặt chấn kinh, vội giải thích với hắn: "Vị này là đông gia của chúng ta, cô nương Viêm Nhan
Viêm Nhan nghiêng mắt, nhìn thấy ánh mắt Liêu Tĩnh Hiên còn lộ vẻ khiếp sợ hơn vừa rồi, mỉm cười gật đầu: "Liêu thiếu chủ, rất vui được gặp
Thấy Liêu Tĩnh Hiên không phản ứng, Thẩm Dục Vân thấp giọng nhắc nhở: "Tĩnh Hiên
"Hả
À
Liêu Tĩnh Hiên lúc này mới phản ứng lại, vội đáp lễ với Viêm Nhan
Lúc này Liêu Tĩnh Hiên trong lòng vẫn còn cảm thấy kinh ngạc
Thẩm Dục Vân tài năng như vậy, hắn vốn cho rằng đông gia sau lưng thương đội Thẩm Dục Vân hẳn là một phương hào kiệt
Sao cũng không ngờ đông gia của Thẩm Dục Vân, lại là một tiểu cô nương trạc tuổi mình
Quá bất khả tư nghị
Viêm Nhan đảo mắt qua Liêu Tĩnh Hiên ngơ ngác đáng yêu, nhìn sang con ngựa sừng mới nãy còn vui vẻ đá hậu, lúc này đã ngoan ngoãn như gà
« Sơn Hải Kinh • Bắc Sơn Kinh » "Đới sơn, ở đó nhiều ngọc, dưới đó nhiều thanh bích
Có loài thú, hình dáng giống ngựa, một sừng, gọi là quán sơ, có thể tích hỏa
Quán sơ, kỳ thực chính là ngựa chiến
Thấy Viêm Nhan cứ nhìn chằm chằm tọa kỵ của người ta, Thẩm Dục Vân giải thích cho nàng: "Đây không phải quán sơ thật, đây là xích tinh thú, là do quán sơ thú cùng ngựa cái giao phối mà sinh ra
Xích tinh thú sức lực lớn, sức chịu đựng cực tốt, nhưng nó không thể tích hỏa như quán sơ thú
Nghe Thẩm Dục Vân nói vậy, Viêm Nhan mới phát hiện, xích tinh thú bề ngoài tuy rất giống quán sơ thú, nhưng sừng trên trán nó không có hoa văn chữ X như quán sơ thú thật, cũng không có sừng to như sừng quán sơ thú thật
Bốn vó và cổ sau cũng không có bờm hình mây lửa đặc trưng của quán sơ thú
Lúc Viêm Nhan và Thẩm Dục Vân đang bàn luận về xích tinh thú, Liêu Tĩnh Hiên đã bình phục lại sau cơn kinh ngạc vừa rồi
Thấy Viêm Nhan có vẻ hứng thú với xích tinh thú, Liêu Tĩnh Hiên cười nói: "Cô nương Viêm Nhan nếu ở Ưng Quỹ thành thêm vài ngày, đợi đến lúc nhà ta thu săn thì có cơ hội thấy được quán sơ thú thật sự
Viêm Nhan nhíu mày: "Sân bãi thu săn nhà ngươi ở Phần Mộc Lĩnh sao
Vẻ mặt Liêu Tĩnh Hiên có chút mất tự nhiên: "Không phải, ở phía đông Hấp Lăng Thảo Tràng
Viêm Nhan lập tức hiểu ra, người Liêu gia trốn còn không kịp Phần Mộc Lĩnh, sao có thể chạy lên đó săn bắt, vậy chẳng phải tự tìm cái chết sao
Thẩm Dục Vân cũng không nhịn được cười
Viêm Nhan cười trừ, tiện thể liếc xéo Thẩm Dục Vân một cái, tiếp tục hỏi: "Vậy trên đồng cỏ đó có rất nhiều quán sơ thú hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Liêu Tĩnh Hiên gật đầu: "Có cả đàn quán sơ thú, thực sự rất hùng vĩ, chỉ là hiếm khi có người có thể săn được
"À..
Viêm Nhan không hỏi nữa, đôi mắt to trong veo nhìn qua nhìn lại
Vẻ mặt này của nàng rơi vào mắt Thẩm Dục Vân, Thẩm Dục Vân vừa nhìn liền biết nữ nhân này nhất định lại bắt đầu nghĩ mưu ma chước quỷ
Liêu Tĩnh Hiên tiếp tục cười nói: "Thẩm tiên sinh là ân sư của ta, thương đội đến Ưng Quỹ thành của ta, đương nhiên nên ở Liêu phủ, thiên viện thương đội trú chân ta đã sai người dọn dẹp thỏa đáng, chỉ đợi sư phụ cùng chư vị đến
Thẩm Dục Vân giải thích: "Ta biết thịnh tình của ngươi, bất quá lần này chúng ta đến Ưng Quỹ thành có ba chi thương đội, nhân mã đông đảo
Ý của đông gia là muốn một mình thuê viện an trí, như thế thương đội mua vào bán ra đều thuận tiện
Nếu ở tại phủ thượng, người thương đội đông, ra ra vào vào sẽ có nhiều quấy rầy
Nghe Thẩm Dục Vân không có ý vào Liêu phủ, mặt Liêu Tĩnh Hiên thoáng lộ vẻ thất vọng
Bất quá nghe thấy đó là ý của Viêm Nhan, hắn cũng không làm khó Thẩm Dục Vân, chỉ đành nói: "Nếu vậy, nhà ta trong thành vẫn còn mấy chỗ sản nghiệp bỏ không, nhà cửa sân vườn đều rất rộng rãi, ta sẽ chọn một chỗ dùng để an trí thương đội, mong sư phụ đừng từ chối nữa
Thẩm Dục Vân quay đầu nhìn Viêm Nhan
Viêm Nhan thấy Liêu Tĩnh Hiên thực sự thành ý, liền gật đầu đồng ý
Liêu Tĩnh Hiên liền dẫn thương đội đến một tòa viện không xa nơi ở chính của Liêu gia
Viêm Nhan ngẩng đầu, chỉ thấy trên biển môn đình viết ba chữ khải: Trường Khang Uyển
Câu chuyện ở Ưng Quỹ Thành, bắt đầu rồi
(hết chương này)