Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 297: Huyết tinh tế tự




"Bốp
Một cái tát vang dội bất ngờ giáng xuống bên má Liêu Tĩnh Hiên, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào phụ thân mình
Liêu Tĩnh Hiên từ nhỏ đã thông minh hiếu học, dù không thể tu luyện, nhưng đọc sách, tập võ đều không gì không giỏi, là người tài giỏi nhất trong đám vãn bối của Liêu gia
Hắn vừa mới đến tuổi đôi mươi đã theo đại bá và phụ thân học hỏi công việc kinh doanh ăn uống, tham gia giải quyết các công việc trong tộc, tuổi còn nhỏ nhưng làm việc rất biết tiến thoái, trầm ổn cẩn thận, vẫn luôn là người được Liêu gia dốc lòng bồi dưỡng làm người kế vị gia chủ
Nhờ hắn thông minh hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người lớn nặng lời một câu, huống chi là bị đánh
Hôm nay bị phụ thân tát, Liêu Tĩnh Hiên vẫn là lần đầu tiên trong đời
Liêu Trọng Khánh tay run run, chỉ vào mũi Liêu Tĩnh Hiên, biểu tình vặn vẹo trông rất hung tợn: "Ngươi cái đồ bất hiếu
Lại dám ngay trước mặt lão tử nói ra những lời nguyền rủa Liêu gia ta như vậy, ngươi tưởng rằng lông cánh cứng cáp rồi
Muốn làm gì thì làm
Ta cho ngươi biết, hiện tại lão tử làm chủ, mọi chuyện đều phải nghe lão tử, dù ngươi là con trai ta, dám gây rối, lão tử vẫn sẽ thu thập ngươi
Liêu Tĩnh Hiên kinh ngạc nhìn ánh mắt hung tợn của phụ thân đối diện, hắn đột nhiên điên cuồng hét lớn: "Ngài đây rõ ràng là đang trốn tránh
Thực chất ngài trong lòng rõ ràng có đúng không
Vì sao ngài không cho ta xem bản chép tay tổ tông để lại
Các ngươi dùng trẻ con vô tội tế tự, Liêu gia chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng thôi
Liêu Trọng Khánh không ngờ Liêu Tĩnh Hiên lại làm ầm ĩ chuyện này ra, hắn dùng sức nắm lấy cổ áo Liêu Tĩnh Hiên, muốn bóp nghẹt cổ hắn để hắn không thể mở miệng: "Ngươi..
ngươi la cái gì, ngươi điên rồi
Liêu Tĩnh Hiên không màng đến cảnh cáo nghiêm khắc trong mắt phụ thân và cổ họng khó chịu ngạt thở, vẫn lớn tiếng kêu la: "Con chỉ vì tốt cho gia tộc mới làm vậy, chuyện đời luôn có nhân quả luân hồi, phụ thân hôm nay làm chắc chắn sẽ gặt ác quả ngày sau, sách có nói: Chúng sinh sợ quả, thần minh sợ nhân, phụ thân không thể tham cái lợi trước mắt, không coi chừng sẽ hối tiếc không kịp..
Liêu Trọng Khánh gắt gao nhìn sát vào mắt Liêu Tĩnh Hiên, miệng thì thầm: "Điên rồi, ta thấy ngươi điên rồi..
Người đâu
Lời hắn vừa dứt, lập tức có mấy tên hộ vệ áo đen xuất hiện bên cạnh
Trước mặt hộ vệ, Liêu Trọng Khánh thu lại vẻ điên cuồng khi đối mặt Liêu Tĩnh Hiên, lạnh giọng phân phó: "Thiếu chủ gần đây thân thể không khỏe, thường nói sảng, cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, dẫn hắn về phòng, không có lệnh của ta, không được thả hắn ra
"Dạ
Hộ vệ áo đen đáp lời rồi tiến lên, hai bên giữ lấy tay Liêu Tĩnh Hiên, cưỡng ép áp giải người đi
Liêu Tĩnh Hiên một đường dùng sức giãy giụa, nhưng bị hộ vệ áo đen khống chế chặt chẽ
Hắn thấy phụ thân không quay đầu lại phẩy tay áo bỏ đi, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng
Hắc y nhân theo phân phó của Liêu Trọng Khánh, nhốt Liêu Tĩnh Hiên vào phòng của hắn, cửa sổ đều bị khóa từ bên ngoài
Liêu Tĩnh Hiên liều mạng đập cửa, bên ngoài cánh cửa từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh như tờ
Liêu Tĩnh Hiên vô lực ngồi sụp xuống đất, tựa vào cánh cửa khóc nức nở
Hắn không ngờ lại bị phụ thân giam lỏng
Hắn biết, những lời hắn nói với phụ thân hôm nay, phụ thân chắc chắn sẽ đề phòng hắn, có thể là trước ngày thu tế sẽ không thả hắn ra nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhớ lại cảnh tượng năm trước, trước ngày thu tế, hắn đã tận mắt thấy tại từ đường, đôi mắt trong veo, vô tội nhưng lại hiền lành đáng yêu trong lồng sắt..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ nghĩ lại đôi mắt kia, Liêu Tĩnh Hiên vẫn cảm thấy ngực vừa đau vừa tức, hắn sợ chuyện tế tự năm nay sẽ lại phát sinh
Hắn cố gắng khuyên bảo phụ thân, mong phụ thân có thể dừng việc tế tự vì tương lai của gia tộc
Nào ngờ đâu, cuối cùng kết quả là chính hắn bị phụ thân giam lỏng
Hắn đột nhiên thất vọng vô cùng với phụ thân, thậm chí với toàn bộ gia tộc..
Liêu Tĩnh Hiên vùi mặt vào giữa hai đầu gối, đầu óc rối bời, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất nhỏ
Công phu của hắn không tệ, tai thính rất tốt, lập tức nghe ra là có người đang gảy chốt cửa bên ngoài
Liêu Tĩnh Hiên nín thở, mắt chăm chú nhìn về phía cánh cửa
Phụ thân hẳn là không nguôi giận nhanh như vậy, mẫu thân thì từ trước đến giờ không dám trái ý quyết định của phụ thân, tổ mẫu gần đây sức khỏe không tốt, giờ này đã sớm nghỉ ngơi
Vậy là ai
Thị vệ của phụ thân chắc chắn vẫn đang canh gác ở không xa, trong phủ này, hắn thật sự không nghĩ ra còn ai to gan đến vậy, lại dám đến mở cửa cho hắn..
Trong lòng hắn còn đang nghi hoặc thì chốt cửa ngoài "cạch" một tiếng rơi xuống đất, cánh cửa nhẹ nhàng "két" lên một tiếng, mở ra một khe hở nhỏ
Liêu Tĩnh Hiên bước nhanh đến một bên cửa, đưa tay mở cửa phòng ra
Hắn đứng trước cửa nhìn bốn phía, sân viện yên tĩnh, chỉ có ánh trăng rọi xuống đầy đất những bóng hoa cây, hoàn toàn không thấy một bóng người
Liêu Tĩnh Hiên cúi đầu nhìn xuống xung quanh cánh cửa, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên thềm đá ngay cửa
Sân viện của hắn lát gạch vuông mài nước, ban ngày thì màu xám nhạt, buổi tối được ánh trăng chiếu vào thì có chút trắng bệch, ngày thường được người hầu tưới nước quét dọn rất sạch sẽ
Lúc này, trên mặt gạch trắng bệch đó, lưu lại một chuỗi dấu chân nhỏ xíu dính bùn
Liêu Tĩnh Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh chuỗi dấu chân nhỏ này xem xét kỹ càng, rồi đưa tay ra đo độ dài của dấu chân
Đây rõ ràng là dấu chân của trẻ con, hơn nữa hắn có thể kết luận, đây tuyệt đối không phải là dấu chân của trẻ con trong phủ, theo độ bẩn của bùn đất thì thấy, chủ nhân của dấu chân này nhất định đã đi qua rất nhiều vũng bùn lầy, phía sau dấu chân còn kéo theo một vệt nước bùn
Liêu phủ xưa nay đều tưới nước quét dọn rất sạch sẽ, mẫu thân và tổ mẫu đều là người có bệnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép hạ nhân trong phủ luộm thuộm như vậy
Dù là con của hạ nhân thì cũng sẽ không dẫm chân xuống đất bẩn như vậy
Huống chi vào giờ này, cổng chính đã sớm đóng, con của hạ nhân không thể chạy loạn trong phủ, càng không dám chạy đến sân của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đầu óc Liêu Tĩnh Hiên đột nhiên lóe lên một tia sáng, hắn đột ngột đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng, vô cùng cẩn thận hỏi: "Là ngươi sao
Có phải là ngươi không
Người thả ta ra là ngươi
Ta hôm đó đã nhìn thấy ngươi ở Trường Khang uyển
Liêu Tĩnh Hiên vừa nói xong, liền tràn đầy mong chờ nhìn xung quanh
Trong sân viện tĩnh mịch chỉ có tiếng gió đêm thổi xào xạc lá cây..
Liêu Tĩnh Hiên có chút thất vọng, hắn quay đầu nhìn cánh cửa phòng của mình, rồi quay người đi về phía bên ngoài sân
Khi bóng dáng của hắn khuất vào trong sân viện, một bóng dáng nhỏ nhắn từ bóng cây ở góc tường bước ra, chính là Mai Tông Viễn
Trên vai hắn vẫn đậu một tiểu nhân mắt đỏ
"Ngươi đã giúp hắn ra rồi, vì sao khi nãy hắn hỏi thì ngươi không ra gặp hắn
Tiểu nhân mắt đỏ không hiểu nghiêng đầu hỏi
Mai Tông Viễn lắc đầu: "Ta cứu hắn vì hắn là người tốt, dù hắn không thể cứu ta, nhưng ta biết hắn đã cố gắng hết sức rồi
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, thở dài buồn bã: "Ta không muốn hắn nhìn thấy ta, vì như vậy sẽ chỉ mang thêm phiền phức cho hắn
A Chỉ, ta thật là người vô dụng mà, giống như mẹ ta đã nói vậy, ai theo ta càng gần thì người đó càng xui xẻo
A Chỉ ngồi trên vai hắn đưa đôi cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu Mai Tông Viễn: "Tiểu Viễn, ngươi rất tốt, là bọn họ không tốt
Ngươi là vì cứu ta mới biến thành như vậy, ngươi là người rất tốt rất tốt
A, đúng rồi, ta vừa nãy thấy được một vài chuyện sắp xảy ra trên người người kia
Mai Tông Viễn lập tức ngẩng đầu lên: "Ngươi nói Liêu công tử
Hắn thế nào
A Chỉ gãi gãi tai: "Ta thấy có một tiểu tỷ tỷ lớn lên rất xinh đẹp cứ luôn quấn lấy hắn..
(Hết chương này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.