Trong Tu di cảnh, mọi thứ chợt trở nên vô cùng tĩnh lặng
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào cái đỉnh vỡ đột ngột lên tiếng
Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt chăm chú của đám người, chiếc đỉnh vỡ rỉ sét loang lổ, với cái miệng thông xuống đáy đỉnh, chậm rãi lắc lư hai lần, đột ngột không kịp phòng bị quát lên một tiếng: "Nhìn cái gì hả
Tiểu oa nhi vô lễ
Còn không mau gọi gia gia
Viêm Nhan thích thú, đi một vòng quanh cái đỉnh vỡ đánh giá, cười híp mắt hỏi: "Muốn ta gọi ngươi gia gia
Được thôi, ngươi luyện được cái hoa đế phòng kia cho ta, ta liền gọi, không thì ngươi phải gọi ta một tiếng cô nãi nãi đấy
Viêm Nhan vừa dứt lời, Đặng Văn Minh đã che miệng cười trộm
Nếu xét về cái tài nói móc, không ai có thể sánh bằng Viêm cô nương này
Đóa hoa đế phòng giãy giụa cái thân thể pha lê xanh biếc tuyệt đẹp, xoay tròn trên nắp lò đan của Đặng Văn Minh..
Cứ như thể tất cả đều đang chế giễu chiếc đỉnh vỡ đang mạnh miệng
"Hắc, ta đây tính tình nóng nảy
Đỉnh gia bây giờ là hổ rơi đồng bằng, phượng hoàng sập cánh, lại bị lũ con cháu tiểu tạp mao các ngươi chế nhạo
Thương Hoa, ngươi cũng không quản đám con cháu này của ngươi
Chiếc đỉnh vỡ rung lắc cái thân tàn tạ, quay cái lỗ thủng về phía Thương Hoa đang ngồi trước điện thờ mà om sòm
Thương Hoa đôi mắt tím lờ đờ liếc qua: "Vừa rồi ngươi gọi bản quân là gì
"Thương..
Đỉnh vỡ định thốt ra, đột nhiên phản ứng lại, lập tức cười hề hề: "Ngẩng..
Đế quân, ta tuổi quá cao trí nhớ không tốt, đế quân ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đế quân bụng rộng như biển cả, đừng chấp nhặt với lão già này
Ta đều quên sau khi các ngài năm vị đế quân đã chứng đạo, được hi thần phong làm chúa tể thế giới này
Cho nên, ta xin tôn xưng ngài một tiếng, đế quân
Những lời này tuy vẫn tục tĩu không hợp lẽ thường, nhưng Viêm Nhan lại nghe được mà kinh ngạc
Theo ý tứ trong lời của chiếc đỉnh vỡ này, vật này dường như đã có từ trước khi trời đất sinh ra, xác nhận cùng là linh bảo cùng thời với Thương Hoa
Đặng Văn Minh không hiểu chuyện của thượng cổ chư thần, căn bản không hiểu chiếc đỉnh vỡ đang lảm nhảm cái gì, chỉ cảm thấy chiếc đỉnh vỡ này vừa mở miệng đã nói nhăng nói cuội, hắn căn bản chẳng hiểu gì
Đỉnh vỡ vẫn ở đó than thở không dứt: "Ai, quả nhiên là thế đạo không tốt, đỉnh gia ta xuất thế không gặp thời a, nhớ năm xưa..
"Khoan đã dài dòng
Viêm Nhan không khách khí cắt ngang độc thoại của chiếc đỉnh vỡ, nhướn nửa bên mày thúc giục: "Cái đóa hoa kia rốt cuộc ngươi có luyện hay không, không luyện thì nhanh gọi cô nãi nãi đi, cô nãi nãi ta đây còn bận rộn đấy, không rảnh nghe ngươi kể khổ tâm sự
Đỉnh vỡ lập tức giơ chân mắng: "Hắc
Cái tính nóng nảy của ta đây, ngươi cái tiểu nữ oa tử này thật là vô lễ..
Viêm Nhan trợn mắt: "Tu di cảnh, đem cái đỉnh vỡ này xoay mạnh ba trăm sáu mươi lăm vòng
Tiếng Viêm Nhan vừa dứt, tu di cảnh bỗng nhiên nổi lên một cơn lốc từ đất bằng, nhấc bổng cái đỉnh lên giữa không trung
Đỉnh vỡ bị cuốn trong cơn lốc xoáy mãnh liệt, thân đỉnh vốn đã rỉ sét loang lổ kêu lốp bốp, sắt vụn bắt đầu bay tứ tung..
Đỉnh vỡ bị gió cuốn không ngừng la hét, thanh âm cũng bị quét đi ít nhiều: "Ối, mấy cái họa tiết chạm trổ của ta đều bị thổi mất hết rồi..
Giầy cả đi rồi này..
Hắc, tiểu cô..
Ô ô..
Nương..
Viêm Nhan khoanh tay cười lạnh: "Tu di cảnh của ta không nuôi kẻ vô dụng, hoặc là có bản lĩnh, hoặc là ngoan ngoãn đáng yêu
Như loại ngươi không có bản lĩnh mà lắm lời, thì trực tiếp xoắn nát làm phân bón
Trong Tu di kinh của nàng, còn dám cãi nhau với nàng, mặc kệ ngươi là thời tiền sử hay sắp hỏng, cứ phải ngoan ngoãn rồi nói chuyện
Đỉnh vỡ bị xoay chóng cả mặt hoa mắt, cứ tiếp tục xoay xuống nữa thì cái thân đồng nát vụn của nó cũng tan thành cát bụi mất
Cái đỉnh này cũng khéo léo thay đổi thái độ, liếc mắt thấy rõ Viêm Nhan và Thương Hoa là một bọn, mở miệng đã chịu thua xin tha: "Tiểu cô nãi nãi, tiểu cô nãi nãi ta không dám, ta sai rồi, ta xin lỗi ngài, cầu xin tiểu cô nãi nãi thả ta xuống đi
Viêm Nhan nhếch môi cười một tiếng, tay vung lên, gió trong nháy mắt dừng lại
"Ầm
Đỉnh vỡ nặng nề rơi xuống, hung hăng nện xuống mặt đất
Mặt Tu di hoàn cảnh ngay cả một vết xước cũng không có, chỉ có sắt vụn rơi đầy đất
Đỉnh vỡ bị ngã thì nhe răng trợn mắt: "Ây da..
Ngươi nhẹ tay chút đi uy
Cái thân già cốt yếu của ta..
Ai
Bây giờ bọn trẻ tuổi một chút cũng không biết kính già yêu trẻ, quả nhiên là đạo đức xuống dốc..
Viêm Nhan nghe mà buồn cười
Cái đỉnh già này không biết của nhà ai, mà dạy nó nghèo nàn như vậy, chủ nhân của nó chắc là ông tổ lắm điều
Viêm Nhan bắt đầu sinh ra vài phần hiếu kỳ về thân thế của chiếc đỉnh già này
Thấy cái đỉnh vỡ lúc này sức xoay người cũng không có, Viêm Nhan đi tới khẽ đá mũi chân một cái, lật nó lại đặt ngay ngắn, cười nói: "Thấy thái độ của ngươi cũng tạm chấp nhận, vừa rồi chuyện đó bỏ qua đi
Nhưng đóa hoa kia ngươi phải luyện cho ta
Đỉnh vỡ đầy bụi đất liếc nhìn thoáng qua đóa hoa đế phòng đầy vẻ đắc ý, thở dài một tiếng: "Ai, nếu là năm đó, đừng nói một đóa hoa tàn, dù là cả một rừng cây nở rộ, đỉnh gia ta cũng cho ngươi quét sạch
Đáng tiếc a, xưa đâu bằng nay, linh khí của đỉnh gia ta đã sớm cạn kiệt, ngay cả mở miệng nói chuyện, đều là do ở trong bảo cảnh này mấy ngày mới dưỡng lại chút tinh khí thần
Luyện đan không thành, không được đâu
Viêm Nhan chỉ Đặng Văn Minh ở gần đó: "Vậy ngươi nói biện pháp luyện hóa cho hắn biết, để hắn luyện
Đỉnh vỡ rung lắc cái thân, lại rơi xuống đất một đống sắt vụn: "Đỉnh gia ta luyện không nổi, cái lò nát kia với cái thằng nhãi ranh bên cạnh kia thì càng không luyện nổi
"Còn lắm lời
Viêm Nhan nhướn mày, giơ tay muốn đánh
Quá giận, nàng mới bỏ một số tiền lớn để mua lò đan, đỉnh vỡ cũng dám gọi là lò nát, rốt cuộc ai phá ai thì tự hiểu lấy
Thấy Viêm Nhan bực mình, đỉnh vỡ nhanh chóng giải thích: "Không phải ta xem thường các ngươi, đóa hoa đế phòng kia, ít cũng phải hút linh khí cả nghìn năm, các ngươi nói các ngươi dùng một cái lò mới, cùng với một tiểu thí hài nhi cơ hồ không có chút tu vi, lại nghĩ luyện hóa được thần thảo, đây chẳng phải là ý tưởng kỳ lạ sao
Không tin ngươi nhìn xem Thương Hoa, tại sao hắn không đi luyện
Đúng vậy
Một câu nhắc nhở Viêm Nhan
Viêm Nhan quay đầu nhìn Thương Hoa
Thương Hoa gật đầu: "Nó nói không sai, cái lò đan ngươi mua về quả thật không thể luyện chế được hoa đế phòng
Viêm Nhan chau mày: "Vậy sao ngươi không nói sớm
Thương Hoa: "Ngày ngươi mua lò đan, ta đã cảm nhận hết tất cả lò đan trong chợ, thực sự không có cái nào quá xuất chúng, chỉ có cái đỉnh rách nát này, còn tính là miễn cưỡng
Đỉnh vỡ được khen, lập tức vui sướng hớn hở, những mảnh sắt vụn trên thân đỉnh lại xoáy rơi đầy đất
Viêm Nhan phiền muộn vô cùng: "Nhưng mà cái đỉnh rách này vừa miệng nói nó cũng luyện không nổi
Thương Hoa: "Chuyện đến nước này, cũng chỉ còn cách lấy ngựa chết làm ngựa sống thôi
Cái đỉnh vỡ hắng giọng ồn ào: "Uy
Thanh Thương đế quân, ngài thân là đế quân nói chuyện cũng phải giảng đạo lý chứ, ai ngựa chết
Ta đường đường là đỉnh gia, tổ tông trong lò luyện đan sao lại là ngựa chết được, ngài phải nói rõ ràng
Không thì ta không xong đâu..
Viêm Nhan ôm trán: "Chưa nói ngươi là ngựa chết, Thương Hoa hắn chỉ đang so sánh, đưa ra phép so sánh hiểu chưa hả
Nàng rốt cuộc vác về cái thứ đồ chơi gì vậy, làm người ta điên cả đầu, lần sau gặp lại Hộc Luật Tiêu Phỉ nàng sẽ lôi cái đỉnh vỡ này ra cho hai vị đốp nhau
Hai trăm năm đấu hai trăm năm, vừa vặn
Đỉnh vỡ vẫn ở đó lải nhải: "Không phải tiểu cô nãi nãi, ta nói chuyện làm người đều phải dùng lương tâm nói đạo lý chứ đúng không
Ta không luyện được đan, đây là lỗi của ta sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải mà đúng không
Nếu không phải lỗi của ta, dựa vào cái gì muốn nói ta là ngựa chết
Chỉ vì hắn là đế quân sao
Cái này có phải là ỷ mạnh hiếp yếu không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho dù hắn thật mạnh, hắn..
"Ta cho ngươi mượn linh lực, ngươi có luyện không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thương Hoa đột nhiên xen vào một câu
"Luyện
Cả không gian phút chốc yên tĩnh vô cùng
(Hết chương này).