Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 420: Tê giác hợp thú




Hai đội thương nhân rất nhanh đều ăn tối xong, ai nấy về nghỉ ngơi
Con trâu đen to lớn Ngưu Năng Cam không vào chuồng ngựa mà canh chừng, nằm ngay trong lều vải lớn này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngưu Năng Cam trải tấm đệm dày lên trên tấm bạt nhựa rồi dựa vào bụng con trâu đen to lớn nghỉ ngơi
Con trâu đen này cũng không giống trâu đen bình thường, nó dường như có linh tính nên đặc biệt hiền lành, ở chung trong một lều với người mà không kêu la, cũng không tùy tiện ị đùn, chỉ an tĩnh nằm, bộ lông đen nhánh rắn chắc được ánh lửa chiếu vào thì bóng loáng, đôi mắt to đen láy vừa hiền vừa đẹp, nằm ở đó vừa ấm vừa áp
Viêm Nhan trước giờ không có sức chống cự với những loài vật đặc biệt ngoan ngoãn thế này, nhịn không được liền đi sờ mông con trâu đen to, con trâu đen vẫy vẫy đuôi rồi quay đầu to qua nhìn nàng
Viêm Nhan lúc này mới phát hiện, con trâu này ngoài hai cái sừng lớn cong cong thì ở giữa trán còn có một cái sừng thú rất ngắn, nếu không nhìn kỹ thì không dễ phát hiện
Viêm Nhan tò mò: "Trâu nhà ngươi là giống gì vậy
Ngưu Năng Cam vuốt ve cái bụng phình to của con trâu đen rồi cười nói: "Ngốc nhà ta đâu phải trâu thường, ngốc là con tê giác hợp thú đó, là con trâu cái với tê giác thú sinh ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngốc nhà ta không những có sức trâu mà còn có tốc độ nhanh nhạy của tê giác thú, hơn nữa lại còn rất thông minh, ngươi xem nó bây giờ cũng biết ngươi và ta là bạn, nó không thèm đá ngươi đâu, chứ nếu nó không quen ngươi, ngươi cứ thử sờ vào nó một cái coi, đảm bảo nó đá ngươi bay lên trời, đến cái màng ni lông mỏng này cũng chẳng che được
【Tê Giác (đọc âm "Tứ")】Tê giác: "Sơn Hải Kinh" chép, tê giác ở phía đông Thuấn Táng, phía nam sông Tương
Hình dáng nó như trâu, màu xám đen, có một sừng
Kim Lan Kiều cười hỏi Viêm Nhan: "Tê giác hợp thú trước đây ngươi chưa gặp à
Loài thú này sức lực đặc biệt lớn, có thể cõng đồ nặng gấp mấy lần trọng lượng cơ thể, đi lại vững chãi, dù không nhanh bằng thú cưỡi quán của ngươi nhưng hơn ngựa thường nhiều, đặc biệt là để kéo xe kiệu
Nhà ta nuôi rất nhiều
Lời nàng vừa dứt, Chương Bích bên cạnh đã trầm giọng ho nhẹ một tiếng
Kim Lan Kiều giật mình vì mình lại lỡ lời, vội im lặng
Nàng thật cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện ánh mắt của Thu đạo trưởng đối diện vẫn luôn không nói gì đang dừng ở người nàng
Kim Lan Kiều chỉ cảm thấy ánh mắt của lão đạo này sắc bén không lành, vội cúi mắt xuống, không nói lời nào nữa
Thẩm Dục Vân chia trà cho mọi người xong, bèn hỏi Ngưu Năng Cam: "Lúc các ngươi nghỉ lại trong miếu buổi tối hôm đó, có gặp phải chuyện gì cổ quái không
Ngưu Năng Cam lắc đầu: "Không có, ngoài gió tuyết đặc biệt lớn ra thì không có gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương Bích vẫn luôn im lặng đột nhiên chen vào một câu: "Có hay không gặp phải một người tu sĩ mà không cách nào dò xét ra tu vi
Lời hắn vừa hỏi, Viêm Nhan và mọi người đều nhìn về phía Ngưu Năng Cam
Ngưu Năng Cam lại lắc đầu: "Không có, buổi tối ở lại miếu hoang cũng chỉ có một đội thương nhân của ta, ngay cả lúc gặp Thu đạo trưởng cũng là hai ngày sau khi ta đến
Hắn nói xong liền tò mò hỏi: "Sao vậy
Các ngươi gặp phải người khác à
Viêm Nhan gật đầu: "Tối đó, người cùng ở trong miếu hoang với chúng ta còn có một tu sĩ, ta không thể dò ra tu vi của hắn, nhưng sáng hôm sau khi đội thương nhân chuẩn bị rời đi thì lại không thấy hắn đi ra
Tin tức Viêm Nhan vừa tung ra không chỉ làm Chương Bích và Kim Lan Kiều ngạc nhiên mà ngay cả Thu đạo trưởng cũng ném ánh mắt qua, trầm giọng hỏi: "Người ngươi vừa nói đó có hình dạng ra sao
Viêm Nhan vừa định miêu tả diện mạo của lão tu sĩ kia thì đã nghe thấy bên ngoài lều đột nhiên có người cao giọng hỏi: "Đêm tuyết gió lớn, có thể cho ta tá túc lại một đêm không
Mấy người dừng chuyện trò, đồng loạt nhìn về phía cửa lều
Mấy tiểu nhị gần cửa mau chóng tiến lên, dời gối sắt chắn màn cửa lều qua một bên, một luồng gió lớn mang theo từng cụm bông tuyết lớn theo ngoài lều thổi vào, cùng cơn gió tuyết còn có một lão tu râu trắng
Sau đó Viêm Nhan và Thẩm Dục Vân cùng mọi người đều ngẩn người
Viêm Nhan chỉ vào lão tu sĩ vừa đi vào: "..
Người mà vừa nãy các ngươi hỏi, chính là ông ta
Lúc này lão tu sĩ mới vừa phủi tuyết trên người, râu tóc bị gió thổi rối bời, chật vật ngẩng mắt nhìn mọi người
Khi nhìn rõ Viêm Nhan và những người khác thì lão tu sĩ cũng sững người
Sau đó đám người còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đột nhiên có một cơn gió vụt qua, Ngưu Năng Cam thân cao thể tráng dùng đôi chùy lớn nhảy tới, miệng thì hét to: "Quả nhiên là không cảm nhận được tu vi, cái lão yêu tạp mao này, làm ông nội đây chờ mấy ngày khổ quá rồi, coi hôm nay ông nội đây không đập nát đầu ngươi thì thôi, oa nha nha nha nha..
Ngưu Năng Cam vung chùy lớn về phía đỉnh đầu lão tu sĩ mà đập xuống
Chùy còn chưa kịp rơi thì đã nghe Thu đạo trưởng hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà cũng dùng đan dược giấu tu vi, hừ, làm trò quỷ
Lời Thu đạo trưởng vừa dứt, thấy chùy lớn của Ngưu Năng Cam sắp đập trúng đầu lão tu sĩ thì Viêm Nhan búng tay phóng ra một luồng khí lăng tuyền, đập vào chùy lớn của Ngưu Năng Cam
Chùy lớn của Ngưu Năng Cam lệch qua một bên rồi đập vào gối sắt chắn màn cửa, lập tức phát ra tiếng va chạm kim loại lớn chói tai, lửa bắn ra hơn nửa thước
Ngưu Năng Cam trực tiếp phá nát gối sắt nặng trịch thành hai nửa
Mọi người đều kinh ngạc trước thần lực bẩm sinh của Ngưu Năng Cam, còn Ngưu Năng Cam thì dường như không có chuyện gì, gãi đầu cười: "Ai da, may mà vừa rồi mọi người ra tay, không thì chùy này của ta không thu lại được a
Nói rồi, hắn nâng bàn tay lớn như quạt hương bồ vỗ lên vai lão tu sĩ đang ngồi trên đất một cái: "Xin lỗi nha, lại coi ngươi là yêu quái rồi
Cơ mà ngươi cũng quá phế, cái dáng vẻ nhát gan của ngươi mà cũng là tu sĩ sao, mới bị chùy của ta dọa đã tè ra quần rồi
Ngươi coi người ta Thẩm đại huynh đây, người ta không có tu vi, mà cứ cầm kiếm cũng có thể đâm ta ngã sấp mặt, lão già ngươi kém quá nha
Lão tu sĩ lúc này hồn vía còn chưa kịp hoàn hồn đã bị những lời này đả kích, trong lòng lão đầy ấm ức
Tu vi không cao thì là lỗi của lão sao
Người ta với người ta, có thể so được sao
Cái thằng ngốc ở đâu ra thế này
Đáng ghét quá rồi
Thấy lão tu sĩ bị dọa đến nỗi ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích nổi, Ngưu Năng Cam liền xốc cổ áo sau của ông ta, nhấc bổng lên, tay vòng qua nách của lão rồi đưa tới đống lửa của Viêm Nhan
Chờ lão tu sĩ hồi phục gần xong thì Viêm Nhan hỏi: "Sao ngươi giờ này mới tới đây
Ban ngày ngươi đi đâu vậy
Lão tu sĩ ngẩng đầu nhìn Viêm Nhan một chút, nhìn vào đôi mắt đẹp sáng ngời của nàng thì liền vội dời ánh mắt đi: "À, hôm nay ta có chút không khỏe nên đi chậm lại một chút, không ngờ lại gặp lại mọi người
Viêm Nhan liếc mắt nhìn ông ta rồi cười
Bàn tay trắng nõn vừa nhấc lên thì lại xuất hiện một thanh chùy kim cương lớn y hệt của Ngưu Năng Cam
Để lộ hàm răng trắng nhỏ như hạt ngô, nụ cười của Viêm Nhan có vài phần tà tính: "Hì hì, nói thật hay không thì ta cũng sẽ coi đầu ngươi như mộc ngư để gõ
Ngưu Năng Cam mắt to sáng ngời: "Úi chà, nhìn không ra nha, cô nương cũng dùng chùy
Sao chùy của ngươi lại giống của ta y như đúc vậy
Nhìn vào thanh chùy bóng loáng trên tay Viêm Nhan, lão tu sĩ lập tức lộ vẻ mặt khổ sở: "Ta nói, ta nói thật còn không được sao, thật ra lúc đó ta không đi, mà là..
- (3[▓▓] Chúc ngủ ngon, cuối tuần vui vẻ (hết chương này)..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.