Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 462: Thanh phù tiền, động!




Hồng Ca giờ phút này trên người mặc là một bộ áo dài bằng gấm màu xuân tám đáp, trên gấm vóc thêu hoa văn ẩn hiện, nhìn bên ngoài chỉ là màu trơn, nhưng khi soi dưới ánh sáng, lại thấy những hình dáng trang trí tinh xảo như hoa diên vĩ, kỹ nghệ vô cùng tinh tế, cầu kỳ, trên vai tùy ý khoác thêm một chiếc áo choàng may bằng da cáo lửa
Đỉnh đầu ngang tai tóc được bện tỉ mỉ thành từng bím nhỏ, túm lại ở sau đầu, dùng một sợi dây đỏ buộc cao thành đuôi ngựa, tóc phía sau xõa tự nhiên, những viên trân châu đông lớn bằng móng tay dọc theo bím tóc xếp đến trán, trên trán được điểm chu sa màu đỏ có đính viên ngọc trai biển trong suốt, sáng bóng
Tuy rằng trang sức và quần áo so với nam nhân bình thường có chút rườm rà, nhưng không hề thấy vẻ yếu đuối, ngược lại, phối hợp với gương mặt trắng ngần mang vài phần tà mị, càng thêm mấy phần khí chất khác lạ, phóng khoáng
Lúc này Hồng Ca, so với cái ngày gặp Viêm Nhan, dường như đã hoàn toàn đổi thành một người khác
Bên cạnh Hồng Ca đang đứng nghiêm một người trẻ tuổi, chính là vị thiếu chủ cẩm y từng nói chuyện với Phủ Đầu hôm đó
Thấy Viêm Nhan lên kiệu rời khỏi Kim phủ, thiếu niên bên cạnh Hồng Ca cúi người nói: “Vừa rồi khi đánh nhau, người phụ nữ này phóng ra một luồng khí màu vàng, loại khí tức này chưa từng thấy, có lẽ tám chín phần là thứ sức mạnh không gian trong truyền thuyết!” Đôi mắt đẹp của Hồng Ca trong như thủy ngân pha lê, trong veo đến mức khó tin, vẫn dõi theo chiếc kiệu của Viêm Nhan, nhưng những lời hắn thốt ra lại tà mị khó tưởng: “Không phải tám chín phần, mà rõ ràng là nó
Tiểu sủng mà gia ta nhìn trúng, quả nhiên không tầm thường!” Nói xong, hơi nghiêng đầu, nụ cười nơi khóe miệng thu lại, liền lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Cắt đuôi mấy tên kia của phụ thân ta đi, tuyệt đối không thể để cho vị phụ thân thích lo chuyện bao đồng của ta biết chuyện tiểu sủng nhà ta có sức mạnh không gian!” “Dạ, thuộc hạ đã sớm sắp xếp xong!” Hồng Ca đưa tay vào trong tay áo cẩm bào, lấy ra một viên kẹo màu cam, bóc giấy gói, bỏ viên sô cô la vị hoa quả mà Viêm Nhan đã cho vào miệng
Khuôn mặt tuấn tú mang chút ngông cuồng ban nãy lập tức ánh lên vẻ dịu dàng đắm đuối: “Tỷ tỷ hương vị, ngọt ngào thật.” Giờ phút này, chiếc kiệu của Viêm Nhan đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Hồng Ca, trên đỉnh cây vân sam cổ thụ, những cành cây khẽ lay động vài cái, thoáng chốc đã chẳng còn ai, như thể một giấc mộng
Cùng lúc đó, tại tu di cảnh
Thương Hoa đang cúi mắt đánh cờ bỗng nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía tinh thần bàn thờ
Tinh thần bàn thờ gợn sóng vặn vẹo, chiếu ra một đỉnh cây vân sam cổ thụ trống không..
chính là vị trí Hồng Ca vừa đứng
Khóe môi vẽ ra một đường lạnh lẽo, Thương Hoa kẹp một quân cờ, nhẹ nhàng bắn ra, quân cờ “Vút ——” bay thẳng vào tinh thần bàn thờ
Vừa rời khỏi đỉnh cây vân sam, Hồng Ca đang định rời đi đột nhiên cảm ứng được trong hư không, có vật gì đó đang phi tốc lao về phía mình
Phản ứng của hắn nhanh như mèo, nhanh chóng quay người lại, tay cũng vô cùng nhanh nhẹn, chộp lấy vật đang tấn công mình, sau đó liền cảm thấy một luồng sức mạnh lớn kinh khủng xuyên thẳng qua cánh tay
Sắc mặt Hồng Ca đột biến, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, quần áo sau lưng lập tức ướt đẫm
Thiếu niên bên cạnh thấy sắc mặt Hồng Ca tái nhợt như giấy vàng, lo lắng hỏi: "Thiếu chủ
Ngài sao vậy
Hồng Ca giờ phút này đau đến mức gần như không đứng dậy nổi, lưng gập xuống, ôm chặt lấy một bên cánh tay, cố nén cơn đau dữ dội, gắng sức đưa tay ra..
Đợi khi thiếu niên đứng cạnh thấy rõ bàn tay của Hồng Ca, suýt nữa đã không tin vào mắt mình, sững sờ đứng ngây ra đó
Trong lòng bàn tay Hồng Ca, chỉ có một quân cờ bình thường
Không sai, chính là một quân cờ bình thường, không những hoàn toàn khảm sâu vào da thịt lòng bàn tay Hồng Ca, mà còn ăn sâu vào nửa tấc, vừa khít, xung quanh đến một giọt máu cũng không chảy ra, đồng thời quân cờ vẫn giữ nguyên được trạng thái hoàn hảo không tổn hại gì
Việc này cần lực đạo kinh khủng đến mức nào
Thiếu niên biết thân thể Hồng Ca này sở hữu lực lượng bá đạo mạnh mẽ đến nhường nào, đồng thời lớp da thịt cứng rắn như thép, vậy mà một quân cờ bình thường như này, đừng nói cắm vào cơ thể Hồng Ca, chỉ cần Hồng Ca hai ngón tay nhẹ nhàng véo là có thể ép thành bột mịn
Nhưng bây giờ, con cờ này lại có thể ghim sâu vào thịt của hắn..
Nếu như vừa nãy Hồng Ca không cảm nhận được con cờ đánh lén kia..
Quần áo thiếu niên nháy mắt bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, gió lạnh thổi qua, răng không ngừng run lên
Người đứng trước mặt hắn giờ phút này, có lẽ đã là thi thể của Hồng Ca rồi
Hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi
Rốt cuộc là sức mạnh kinh khủng cỡ nào
Thế mà chỉ bằng một con cờ suýt chút nữa đã lấy mạng thiếu chủ
Thậm chí kinh khủng hơn là, bọn họ đến giờ vẫn không biết, con cờ này rốt cuộc từ đâu tới?
Lúc này Hồng Ca, cả cánh tay đã từ màu da ban đầu biến thành màu đen tím đáng sợ, sưng to gấp đôi so với bình thường, hoàn toàn không thể cử động, còn con cờ kia, thì vẫn ghim chặt vào vết thương, ngăn hết máu tụ ở trong cánh tay Hồng Ca, không một giọt nào chảy ra
Hồng Ca đau gần như ngất đi, thiếu niên không dám chậm trễ chút nào, vội vàng phái người mang Hồng Ca về khế trạch
Cuộc đấu ngầm này chỉ diễn ra trong vài nhịp thở, nhưng đã định rõ thắng bại
Mà tất cả những việc này, Viêm Nhan từ đầu đến cuối không hề phát hiện
Kiệu tiến về phía bắc thành, có mấy người tiêu sư đã sớm ở đây chờ, kiệu của Viêm Nhan vừa xuất hiện, mấy người lập tức nghênh đón
Viêm Nhan nhận ra mấy người này, bọn họ là tiêu sư của thương đội Ngưu Năng Cam
Một hỏi mới biết, thì ra Ngưu Năng Cam đã báo lại hết chuyện gặp trên đường cho mấy vị huynh đệ kết bái của mình, sau đó các huynh đệ kết bái của Ngưu Năng Cam còn sắp xếp luôn chỗ ở cho thương đội của Viêm Nhan
Ngưu Năng Cam sợ Viêm Nhan quay lại tìm không được, nên đặc biệt cho người đứng ở đây chờ nàng
Mấy người tiêu sư dẫn kiệu, mãi cho đến khi vào trong bắc thành, càng đi người càng thưa thớt, càng đi càng tĩnh mịch..
Dần dà, Viêm Nhan phát giác có gì đó không ổn
Nhấc mành kiệu lên, Viêm Nhan hỏi mấy tiêu sư dẫn đường ở phía trước: “Rốt cuộc còn muốn đi bao xa nữa?” Mấy người tiêu sư cung kính đáp: “Không xa nữa, sắp đến rồi.” Đôi mày thanh tú của Viêm Nhan nhíu lại, ánh bạc trên cánh tay lóe lên, trong tay nàng xuất hiện một con dao găm lưỡi liềm, lạnh lẽo như lưỡi rắn, nhẹ nhàng không một tiếng động liếm qua cổ một tên tiêu sư
“Nói thật, rốt cuộc các ngươi là ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Muốn bắt ta đến chỗ nào, không nói thật, ta cắt đầu chó của các ngươi cho sủng của ta ăn!” Giọng điệu Viêm Nhan lạnh lùng, ánh mắt lộ vẻ hung ác
Mấy tên tiêu sư đều bị hành động đột ngột của Viêm Nhan làm cho kinh hãi, nhất thời đều không biết phải làm sao
Ngay lúc này, trong túi áo của Viêm Nhan bỗng vang lên tiếng vo ve
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Viêm Nhan giật mình
Trong túi áo của nàng có một chiếc túi bí mật, chiếc túi đó luôn đi theo sát người không rời, bên trong túi chỉ có một thứ, đó là thanh phù tiền dùng để liên lạc với Tất Thừa
Tiếng vo ve trong túi áo vừa rồi chính là âm thanh phát ra từ thanh phù tiền
Viêm Nhan chỉ có một đôi thanh phù tiền này, lúc trước khi rời đi Tất Thừa đưa cho nàng một đồng tiền tím, tiện cho việc Tất Thừa tìm nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đã qua rất nhiều ngày, đồng thanh phù tiền vẫn luôn nằm im trong túi áo của nàng, hôm nay đột nhiên phát ra động tĩnh, trong lòng Viêm Nhan lập tức sinh ra một nỗi bất an mạnh mẽ, tay nắm dao càng chặt hơn mấy phần, lưỡi dao sắc bén liền cứa lên cổ tên tiêu sư kia một vết nhỏ như sợi tóc
"Nói
Các ngươi đã làm gì Tất Thừa
(hết chương).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.