Đặng Giang tức phụ hít một hơi: "Nghe Tiểu Lục thẩm nói, con Nguyệt trộm trâm cài của nương quan nhân, bị bắt tại trận
Nàng sợ hãi đến phát điên rồi, đi ra ngoài liền không về phủ nữa
Chờ tìm được người thì đã c·h·ế·t ở núi bên ngoài thành
Đặng Giang tức phụ không kìm được lại dùng tay áo lau khóe mắt: "Nghe nói bộ dạng c·h·ế·t th·ê thảm không thể nhìn, Lưu quan nhân gọi gia phó ngay tại chỗ chôn, họ cảm thấy điềm xui nên không đưa t·h·i thể về
"Con Nguyệt này, dù có đưa người về cũng không thể vào mả tổ của tộc được, kết cục đều như vậy cả thôi
Ai..
Đứa trẻ đó, bình thường có nhặt được cái kim trước cửa nhà ai đều mang trả lại cho người ta
Sao lại đi tr·ộ·m trâm cài của nương quan nhân chứ..
Viêm Nhan rũ mi mắt xuống, giọng nhàn nhạt: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
Sống không thấy người, c·h·ế·t không thấy t·h·i
Những điều này đều là lời một phía của phủ Lưu đại quan nhân
Chân tướng thật sự thế nào ai mà biết được
Nàng vừa dứt lời, liền cảm giác có vật gì đó cọ vào mắt cá chân
Viêm Nhan cúi đầu xuống, đã thấy Đốn Ba vểnh đuôi ngẩng đầu, hướng nàng kêu một tiếng
Đặng Giang tức phụ cùng Tất Thừa bên cạnh đều không phản ứng
Rõ ràng Đốn Ba không có ý định để người khác thấy nó
Viêm Nhan lẳng lặng liếc nó một cái
Đốn Ba dùng đuôi to quấn vào mắt cá chân nàng, sau đó liền biến m·ấ·t
Viêm Nhan sững sờ một thoáng
Hành động cuối cùng của tiểu gia hỏa có ý gì
Đốn Ba đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ liên quan đến lời nói vừa rồi của nàng
Viêm Nhan nghĩ như vậy trong lòng, liền nghe Đặng Giang tức phụ bên cạnh tiếp tục nức nở: "Phủ Lưu đại quan nhân là nhà có tiếng làm việc t·h·iện tích đức ở Lộc Ngô thành
Người trong tộc bọn ta vẫn thường đến phủ nhà đó làm việc
Chắc là, chắc là sẽ không làm chuyện táng t·ậ·n lương tâm đó chứ
Viêm Nhan không nói gì
Đặng Giang tức phụ có tin hay không không quan trọng, Viêm Nhan vốn dĩ không định quản những chuyện không liên quan đến mình
Tất Thừa đi sau lưng nàng, lại nhíu mày lén nhìn Viêm Nhan
Bây giờ hắn chỉ cần vừa nghe ở đâu c·h·ế·t người, hoặc nhà ai có con vật nào nổi điên là không tự giác nghĩ đến chuyện con điêu cổ quái với sư phụ
Thật sự bị sư phụ tẩy não rồi
Nhà Đặng Giang ngay cạnh nhà nhị bá, trong nhà có hai cô con gái, hiện đều đi làm việc ở bên nhà nhị thúc
Đặng Giang tức phụ thu dọn phòng con gái ra cho Viêm Nhan ở
Tất Thừa ở phòng nam bên cạnh nhà nhị bá Đặng gia
Sau khi đưa cơm tối cho hai người, Đặng Giang tức phụ sang bên kia phụ giúp
Vừa đi chân trước, Tất Thừa liền đến tìm Viêm Nhan
Vào nhà liền hỏi: "Sư phụ, cô nương này cũng c·h·ế·t ở núi ngoài cửa đông, ngài nói có phải liên quan đến chứng dã thú p·h·át c·u·ồ·n·g không
"Không biết
Viêm Nhan chia bánh bao nhân cửu tuệ mang theo cho Tất Thừa
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện cùng mấy món ăn xào của Đặng Giang tức phụ
Tất Thừa ra vẻ vừa khẩn trương vừa hưng phấn: "Trong thành càng ngày càng nhiều cô nương c·h·ế·t, ta cứ thấy có gì đó kỳ quái
Sư phụ, ngài nói có phải con điêu cổ quái giở trò không
"Không phải
Viêm Nhan cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có chút hứng thú nào với chuyện này
Tất Thừa cau mày: "Sư phụ ngài cũng đâu có thấy con điêu cổ quái kia, sao lại khẳng định như vậy
"Không cần thấy ta cũng x·á·c định được, không phải
Thương Hoa nói
Nàng vừa dứt lời, thấy Tất Thừa vẫn c·ắ·n đũa, vẻ mặt nghi hoặc nặng nề, tiện nói: "Nhà ta không có ai đến phía ngoài cửa đông, coi như ở đó có quái vật cũng không liên quan gì đến chúng ta
"Chuyện quan trọng trước mắt là nhanh chóng tìm người làm giúp
Ngày mai vừa hay có yến hội, ngươi đi xem tay nghề nhà cha con Đặng gia thế nào, để trong lòng còn biết rõ
"Vâng
Đồ đệ sáng mai sẽ đi cùng bọn họ
Tất Thừa vội gật đầu, đứng dậy thu dọn bát đũa
Đúng lúc, Tất Thừa không kìm được quay đầu lại hỏi Viêm Nhan: "Sư phụ, nếu như ngài gặp phải con điêu cổ quái đó, có đ·á·n·h được không
Viêm Nhan đau đầu day day mi tâm: "Ta tại sao phải đ·á·n·h nhau với con điêu cổ quái đó chứ
Sao trước giờ nàng không phát hiện, tên đồ đệ thật thà chất phác của nàng lại có một trái tim tò mò tràn đầy đến vậy
Thấy Viêm Nhan vẻ mặt không vui, Tất Thừa vội cười xòa: "Ngài đừng giận, đồ đệ chỉ hiếu kỳ, nên hỏi thử thôi
Nói xong, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài
Nghe tiếng bước chân vội vàng của Tất Thừa khi đi ra, Viêm Nhan vừa tức vừa buồn cười
Muốn thật sự gặp con điêu cổ quái đó..
Phì phì phì
Nàng không muốn gặp thứ đó
Sau khi Tất Thừa rời đi, Viêm Nhan lại vào không gian tu di lấy chút bánh ngọt ra, để trên mép g·i·ư·ờ·n·g
Đốn Ba theo sau lưng nàng hiện ra, lại đến dụi dụi mu bàn tay nàng, ngậm một miếng bánh ngọt trong miệng
Viêm Nhan ngồi xuống bên cạnh vuốt bộ lông mềm mại óng ánh của nó: "Ở đây không có gì ngon, tối nay con ăn tạm vậy, chờ về rồi ta sẽ làm cho con ăn ngon hơn
"Ô~" Đốn Ba ngậm bánh ngọt trong miệng, quấn đuôi dài mềm mại quanh cổ tay Viêm Nhan, ngẩng đầu lên tiếng với nàng
Viêm Nhan cười, vỗ vỗ đầu nó
Tiểu gia hỏa này tính tình thật là tốt, còn dễ nuôi hơn cả con Ragdoll của nàng
Con Ragdoll của nàng không những chỉ ăn đồ ăn cho mèo cố định một nhãn hiệu, mà đến cả bánh quy cho mèo hay đồ hộp cũng phải là nhãn hiệu chỉ định
Có lần nàng bận rộn quên mua, nó liền nổi cáu, mấy ngày liền không cho nàng đụng vào
Đốn Ba thì chưa từng kén ăn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho gì cũng ăn, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu
Giống như bây giờ, chỉ có chút bánh ngọt thôi mà nó cũng không chê
Viêm Nhan chợt nhận ra, dường như cái bụng của tiểu gia hỏa này chưa từng biết no
Trong không gian tu di không còn nhiều bánh ngọt, thấy nó vừa mới ăn hai miếng xong thì đã hết, cảm thấy chắc là không đủ, liền đưa cho nó mấy cái bánh bao nhân cửu tuệ
Tiểu gia hỏa này cũng rất sành ăn, đặc biệt thích mấy cái bánh bao trắng này, chỉ mấy miếng đã ăn hết
Sau khi l·i·ế·m sạch sẽ vụn bánh bao trên miệng, Đốn Ba liền dùng đầu cọ cọ vào người Viêm Nhan, đôi mắt ướt sũng tràn đầy vẻ biết ơn, lại quấn quýt đáng yêu
Viêm Nhan ôm Đốn Ba vào n·g·ự·c xoa một hồi cho đã thèm mới thả nó ra
Nàng vừa định tu luyện thì nghe ngoài cổng tre vang lên vài tiếng, có tiếng bước chân vọng vào
Là nhị thẩm nhà Đặng gia trở về
Đốn Ba không thèm để ý, vẫn cuộn tròn người ngủ bên cạnh Viêm Nhan
Nhị thẩm nhà Đặng gia đẩy cửa ra, trên tay lót khăn bông, nâng một cái hũ còn nóng hôi hổi
Đôi mắt của nàng vẫn còn s·ư·n·g đỏ, nhưng khi thấy Viêm Nhan đã gắng gượng nở nụ cười
"Xin lỗi nha, làm các cô chậm trễ rồi
Chị dâu cả không biết ta nấu canh, nên cơm tối không mang ra, cô nương dùng tạm làm bữa khuya vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là con gà đỏ tía nhà ta nuôi
Đã ba tuổi rồi, con gái ăn thì rất tốt cho cơ thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gà đỏ tía, lúc trước nàng từng xem trong «Sơn Hải kinh», trong sách viết loài chim này có thể ngự lửa
Viêm Nhan từng thấy loại chim này ở phiên chợ, còn tưởng là gà trân châu
Gà đỏ tía có cả loại hoang dại và loại nuôi
Gà hai tuổi là đã trưởng thành, t·h·ị·t tính ấm, có tác dụng giữ ấm tử cung, đặc biệt sản phụ ăn thì rất bổ dưỡng
Gà đỏ tía ba tuổi là lúc t·h·ị·t béo nhất
Chỉ cần hé miệng bình là ngửi thấy ngay mùi hương đặc trưng của t·h·ị·t chim, từng miếng t·h·ị·t trắng nõn ngập trong nước canh màu vàng nhạt, nhìn thôi đã thấy thèm
Viêm Nhan nói cảm ơn rồi nhận bát canh
Nàng vừa mới bưng bát canh trên tay, Đốn Ba đang nằm trên g·i·ư·ờ·n·g đột nhiên nhảy dựng lên, lao thẳng đến cửa, nhe răng gầm gừ về phía sân, trông vô cùng dữ tợn
Viêm Nhan giật mình trong lòng, nhìn chằm chằm Đốn Ba đang nằm trước cửa, làm tư thế của một con dã thú chuẩn bị vồ mồi
Đốn Ba đã nhìn thấy gì đó trong sân
- Hạ nhiệt rồi, các bạn chú ý giữ ấm nha ( ^‐^ )_ lại ~~, xem xong đừng quên bấm nút vote phiếu, Ngọc Tiêu cũng sẽ ấm áp hơn nhiều (hết chương)