Biết đó là thiếu niên, nỗi k·i·n·h h·ã·i trong lòng Thiệu Vân Tâm tan biến, nàng lại mang vẻ mặt buồn rười rượi hỏi: "Ngươi nói xem, hôm đó vì sao ngươi đột nhiên biến m·ấ·t
Còn nữa, ngày đó sao ngươi lại nói với ta câu đó
Đến giờ Thiệu Vân Tâm vẫn nhớ rõ, hôm đó nàng vừa từ phòng Viêm Nhan đi ra, liền vô tình đụng phải hắn
Khi đ·â·m phải nhau cả hai đều không nói gì, nhưng lúc sắp chia tay, vị t·h·iếu n·iên c·ô·ng t·ử kia lại dùng thần thức truyền âm nhắc nhở nàng "Tránh xa bát di nương ra, bà ta rất nguy hiểm"
Lúc đó Thiệu Vân Tâm đã nghe được bát di nương và Miêu Cảnh Thần m·ậ·t đàm
Lúc đó Thiệu Vân Tâm liền biết, vị t·h·iếu n·iên c·ô·ng t·ử mà nàng gặp không phải người x·ấ·u
Thiếu niên liếc nhìn Thiệu Vân Tâm: "À, ngươi hỏi chuyện đó à, bởi vì..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta nh·ậ·n ra bát di nương thôi
Thiệu Vân Tâm đột ngột quay phắt lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi biết bát di nương
Thiếu niên gật đầu
Nói thậ·t ra, hắn nh·ậ·n biết tất cả hồ ly tr·ê·n đờ·i
Ặc..
Phải nói là tất cả hồ ly tr·ê·n đờ·i đều biết hắn mới đúng
H·ạ·i, hình như cũng không khác biệt lắm
"Vậy ngươi cùng bà ta là một bọn
Trong mắt Thiệu Vân Tâm lập tức tràn đầy vẻ cảnh giác
Vừa mới còn cho rằng hắn là người tốt đấy chứ
Ai dè lại là người quen của bát di nương
Vừa t·r·ải qua chuyện bị phụ thân l·ừ·a gạt, cầm tù các kiểu, giờ Thiệu Vân Tâm đặc biệt đa nghi
Không ngờ nhân nhi xinh đẹp thế kia, mà cũng cùng một giuộc với hồ ly tinh bát di nương
Thật là khó phòng
Thiếu niên nhếch miệng, làm ra vẻ coi thường kẻ ngốc: "Nếu ta mà cùng một bọn với bát di nương thì còn nhắc nhở ngươi tránh xa bà ta làm gì
Đáng lẽ phải xử lý ngươi ngay từ cái ngày ngươi t·h·e·o dõi bà ta rồi, còn để ngươi s·ố·n·g đến giờ chắc
Hừ
Đồ ngốc
Thiệu Vân Tâm mím môi: "Thực x·i·n· ·l·ỗ·i, ta hiểu lầm ngươi rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói x·i·n· ·l·ỗ·i xong, Thiệu Vân Tâm cúi gằm mặt, trông thật cô đơn: "Ta đúng là đồ ngốc, nếu không thì đâu đến nỗi bị chính phụ thân l·ừ·a gạt đến mức này
Thấy Thiệu Vân Tâm trông t·h·a t·h·ư·ơ·n·g thế kia, thiếu niên không nhịn được đưa tay khoác lên vai nàng, giọng cũng ôn hòa hơn: "Cũng không thể trách ngươi được, huống hồ người đó là cha đẻ của ngươi
Hổ dữ còn không ăn t·h·ị·t con, sao ngươi ngờ được phụ thân sẽ đối xử với ngươi như vậy
Lời thiếu niên nói đúng ngay nỗi lòng Thiệu Vân Tâm, mắt nàng thoáng chốc mờ đi..
Thiệu Vân Tâm vội ngẩng đầu lên, cố nháy mắt mấy cái
Trước mặt người ngoài, nàng không muốn kh·ó·c lóc, thật là mất mặt
Cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, Thiệu Vân Tâm quay sang nhìn thiếu niên: "Sao ngươi cũng ở đây
Có phải ngươi cũng đang t·h·e·o dõi, điều tra chuyện của bát di nương
Rồi bị phụ thân ta p·h·át hiện, bắt nhốt vào đây
Nơi dơ bẩn thế này, chắc chắn dùng để giam những người mà phụ thân muốn trừng trị bằng hình phạt riêng
Khéo chừng vị thiếu niên này cũng đắc tội phụ thân, nên mới bị nhốt vào đây như nàng
Thiếu niên nhìn Thiệu Vân Tâm với vẻ mặt phức tạp
Chủ yếu là không biết nên nói với nàng thế nào
Nếu hắn nói thật là do nàng ban tặng nên mới bị nhốt vào đây, không biết cô nương này có tin không
Thấy hắn im lặng, Thiệu Vân Tâm liền tự ý cho là đối phương thừa nhậ·n, lập tức nói: "Ra vậy à
Quả nhiên là thế
Vậy ngươi có cách nào trốn ra không
Lát nữa phụ thân sẽ phái vị tu sĩ hóa thần cảnh trong tông môn đến tẩy ký ức của ta, ta thì t·r·ốn không thoát rồi
Ngươi mau t·r·ố·n đi thôi, tu sĩ hóa thần cảnh ghê gớm lắm đấy
T·h·ủ đ·o·ạ·n lại còn nham hiểm, không khéo là mất mạng như chơi
Nói xong, Thiệu Vân Tâm lại vỗ trán một cái, lấy từ n·g·ự·c ra một cái túi gấm, nhét vào n·g·ự·c thiếu niên: "Ngươi chắc cũng không ra được nên mới ở lại đây
Nè, cái này cho ngươi
Thiếu niên ngây ngốc nhận lấy túi gấm mà Thiệu Vân Tâm chu đáo đưa cho: "Cái gì đây
Thiệu Vân Tâm thật kiên nhẫn giải thích cho hắn: "Trong này là bùa hộ thân của ta, tên là "X·á·c Nặc"
Ngươi đeo nó vào người, lát nữa vị tu sĩ kia tới, ngươi dùng nó biến m·ấ·t thân hình, bảo đảm hắn không tìm thấy ngươi đâu
Thiếu niên cúi đầu nhìn bùa hộ thân trong tay, nhíu mày: "Ngươi đưa cái này cho ta, vậy còn ngươi thì sao
Thiệu Vân Tâm nhún vai: "Hôm nay phụ thân nói cho ta nghe nhiều bí m·ậ·t lớn của tông môn, còn cả những việc ác mà ông ấy không muốn ai biết nữa, chắc chắn ông ấy sẽ không tha cho ta đâu
Ông ấy phái người đến, chủ yếu là để đối phó với ta
"Lát nữa tu sĩ hóa thần đến, chỉ cần tẩy sạch ký ức của ta là xong nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không ở lại đây lâu đâu
Bậc đại tu sĩ đó quan trọng danh tiếng lắm, dù là phụ thân ta cũng đâu dễ gì mời được ông ta
Ngươi cứ yên tâm, ông ta sẽ không quản chuyện bao đồng đâu
"Ngươi chỉ cần né được lúc ông ta đến, đợi ông ta đi rồi thì tùy thời thoát thân, nhất định sẽ chạy thoát
Thiếu niên cân nhắc bùa hộ thân trong tay, cười nói: "Ngươi ngược lại là an bài cho ta chu đáo đấy, ta cảm ơn ngươi
Thiệu Vân Tâm đặc biệt rộng rãi khoát tay: "Cảm ơn gì chứ, ta đến nước này, tất cả đều là do ta quá ngốc, quá khờ
Gặp được ngươi xem như ta có duyên
Nếu cứu được ngươi một m·ạ·n·g, cũng coi như ta tích chút âm đức cho mình, biết đâu kiếp sau còn được đầu thai vào nhà tốt
Nói xong câu cuối, Thiệu Vân Tâm khẽ cười buồn, mắt đầy bi thương
Hy vọng kiếp sau, đừng gặp lại người cha như vậy nữa
Thiếu niên nhíu mày: "Không phải cha ngươi nói là tẩy ký ức của ngươi thôi à
Sao nghe ý ngươi, có vẻ như ông ấy muốn g·i·ế·t ngươi
Thiệu Vân Tâm cười giễu: "Trước đây ta cũng nghĩ như ngươi, người ta nói sao ta tin vậy
Nhưng sau chuyện hôm nay, ta đã tỉnh ngộ rồi, nghe người ta nói, không chỉ nghe người ta nói gì, mà còn phải xem người ta là người thế nào nữa
"Với tính cách đa nghi và tàn á·c của phụ thân ta, dù ông ấy không tự mình đ·ộ·n·g t·a·y, chắc chắn cũng không muốn ta s·ố·n·g thêm đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ông ấy dù không tự ra tay, ai biết ông ấy sẽ nói gì với lão tu sĩ kia, lão tu sĩ kia đến, có khi g·i·ế·t c·h·ế·t ta luôn cho xong chuyện
Như vậy vừa nhanh gọn lại an toàn
Hơn nữa tông môn cũng không phải chịu trách nhiệm gì, sau này với Khế phủ cũng dễ ăn nói
Thiếu niên gật gật đầu
Khó trách lại đốn ngộ thăng cấp, cô nương này t·r·ải qua chuyện này, quả thật đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn nhiều
Có tội thì phải nh·ậ·n, không sai
Thiếu niên: "Ngươi có hôn ước, c·h·ế·t trong tông môn, phụ thân ngươi sẽ ăn nói thế nào với nhà vị hôn phu của ngươi
Thiệu Vân Tâm cười một tiếng: "Ngươi không biết à, vị tu sĩ hóa thần kia vốn không phải người trong tông môn, mà là tông môn cung phụng để hộ sơn
Đến lúc đó Khế phủ hỏi đến, phụ thân ta cứ đổ trách nhiệm lên người ta, tông môn sẽ không liên quan gì cả
Thiếu niên hiểu ra: "Cha ngươi quả nhiên ra tay độc ác và đa mưu túc trí
Thiệu Vân Tâm: "Cho nên, lát nữa người đến, ngươi phải cẩn th·ậ·n trốn kỹ, tuyệt đối đừng ra ngoài
Thiếu niên: "Vậy, ta trơ mắt nhìn ngươi c·h·ế·t trước mặt ta à
Thiệu Vân Tâm cười: "Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến ngươi cả, nếu ngươi không đành lòng, sau khi ta c·h·ế·t mà không ai nhặt x·á·c, ngươi bỏ ra chút tiền mua chiếu, đem ta chôn tạm vào rừng nào đó là được
Coi như bùa hộ thân của ta đền tiền công nhặt x·á·c cho ngươi
Thiếu niên cầm bùa hộ thân lên trước mắt, ngắm nghía kỹ càng: "Bùa hộ thân của ngươi cũng xịn đấy, cái này chắc đáng giá lắm nhỉ
Thiệu Vân Tâm: "Mẹ ta mua cho ta đấy, đúng là rất đáng tiền, lúc đó hình như tốn cả ngàn linh thạch thượng phẩm đấy
Thiếu niên thu bùa hộ thân vào lòng bàn tay, cười nói: "Đắt đỏ vậy à, vậy thì vật này mua cho ngươi một đường sống cũng đủ rồi
"Mua ta..
Cái gì
(hết chương này)