Nữ Đế Thành Thần Chỉ Nam

Chương 896: Ngươi là cái ích kỷ nữ nhân




Ngọc Mi dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Đàm Tương Tử, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi muốn đem tu vi của ngươi đưa cho vị cô nương kia
Ngữ khí không phải dò hỏi mà là khẳng định
"Khụ khụ khụ..
Đàm Tương Tử nheo mắt lại, ho kịch liệt
Không biết là do khói xì gà, hay là vì Ngọc Mi vạch trần tâm tư quá bất ngờ, hắn khom người ho đến đỏ mặt tía tai một hồi mới đỡ hơn
Ném điếu xì gà xuống đất, Đàm Tương Tử cúi đầu, dùng mũi chân từ từ giẫm tắt
Hắn nói nhỏ, còn mang theo vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì: "Một con nhóc ranh như vậy mà có đảm lượng này, vốn dĩ đã rất không dễ dàng rồi, người ta còn khắp nơi lo cho hai cái lão già chúng ta, ta cho nàng chút đồ này có đáng là gì
Ta cũng có còn cái gì khác để cho đâu
Nói xong, hắn ngẩng đầu, cười ha ha: "Trước kia còn có hai thứ bảo bối có thể mang ra được, đổi rượu hết rồi, hắc hắc..
Tiên sinh Ngọc Mi im lặng thu hồi tầm mắt: "Ngươi không cần như vậy, ta sẽ dốc toàn lực giúp nàng
"Ha ha, ha ha ha..
Đàm Tương Tử cười trầm thấp: "Lão tử bản lĩnh không bằng ngươi, lại thêm nương nàng là linh căn thuộc tính thổ bình thường, đấu pháp với yêu tôn kia không chiếm được chút tiện nghi nào
Lão tử chỉ còn lại thân tu vi này miễn cưỡng còn coi được, sao
Các ngươi giúp lão tử cứu đồ đệ, lão tử cũng muốn lấy chút đồ ra biểu chút ý tứ, các ngươi còn ghét bỏ
Sau khi tự phân biệt, Viêm Nhan không lập tức về khách sạn
Nàng ngại trong khách sạn ồn ào, một mình vào sương đêm hoang dã ở cả ngày
Nàng tỉ mỉ xem xét mọi việc phát sinh từ tối qua đến sáng nay
Cuối cùng, Viêm Nhan bổ sung vào quyển trục đã cho tiên sinh Ngọc Mi và Đàm Tương Tử xem ban ngày, ghi chép thêm việc đánh vỡ ảo cảnh giấc mộng của Trần Chân sẽ làm tiên sinh Ngọc Mi b·ị t·h·ư·ơ·n·g
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng nghĩ ngợi, lật đến phần cuối quyển trục, lần này nàng liệt kê toàn bộ điều kiện hiện có để đối phó với con yêu kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Buổi sáng, nàng không ghi bộ phận này khi đưa quyển trục cho hai lão già xem, không phải nàng cố ý giấu giếm, chủ yếu là nếu cho hai vị kia xem thì dễ gây hiểu lầm
Nhắc đến Quang Đốn Ba cái tên này, hai lão già kia lại lo lắng đề phòng, chắc chắn sẽ hỏi dài một tràng
Nàng vất vả lắm mới tạo dựng được hảo cảm, không khéo sẽ hỏng bét hết
Đợi mọi thứ đã rõ ràng, trời đã xế chiều, sương đêm trong hoang dã cũng lặng lẽ dâng lên
Viêm Nhan mới thu quyển trục, trở về
Ngẩng đầu xem vài ngôi sao không quá sáng tỏ rải rác trên màn đêm, trong đầu nàng không khỏi nghĩ, không biết tối nay Trần Chân có thể có giấc mộng đó không..
Nàng bước nhanh vào sân khách sạn, ngẩng đầu đã thấy Trần Chân ôm đầu gối ngồi dưới hiên lầu hai
Trần Chân không chớp mắt nhìn chằm chằm cổng khách sạn
Khi Viêm Nhan bước vào cổng viện, Trần Chân gần như đồng thời đứng lên
Đứng dưới lầu, Viêm Nhan ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Trần Chân
Nàng nhíu mày, nhớ tới lời Đàm Tương Tử nói lúc chia tay
"Xin, đừng làm khó dễ đứa trẻ đó
Viêm Nhan mím môi, rồi nhảy lên hành lang lầu hai
Uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Trần Chân, ánh mắt nàng trở nên ôn hòa hơn: "Đã đợi ở đây bao lâu rồi
Trần Chân không chớp mắt nhìn Viêm Nhan, giọng vẫn bình tĩnh: "Từ sáng sớm đến giờ
Viêm Nhan hơi chớp mắt, rõ ràng rất bất ngờ
Nàng đoán có lẽ nàng vừa đi thì Trần Chân đã đến
Nhưng Viêm Nhan hiểu được sự bức thiết của Trần Chân
Rốt cuộc, đột nhiên có người quen xông vào giấc mơ của mình, ai mà không muốn hỏi cho rõ ngọn ngành khi tỉnh dậy chứ
Viêm Nhan: "Ăn cơm chưa
Vừa nói, nàng vừa đẩy cửa phòng mình ra
Nàng vừa động, cửa phòng bên cạnh đã mở
Bác Thừa Hiền vội vã từ trong đi ra
Thấy Viêm Nhan, Bác Thừa Hiền lập tức lộ vẻ tươi cười, thở dài: "Sư phụ, cuối cùng ngài cũng về rồi, đứa trẻ này đến đây đợi ngài từ lâu rồi, đồ đệ khuyên thế nào cũng không nghe, cứ nhất định phải gặp ngài mới thôi
"Ta nghĩ chắc đứa trẻ này có chuyện gì, nên dẫn nó ra đường tìm ngài, nhưng tìm mãi nửa ngày, quán trà các kiểu đều tìm hết mà không thấy
Viêm Nhan khẽ nhíu mày
Đi quán trà tìm không thấy sao
Thì ra khi họ nói chuyện ở quán trà, người khác căn bản không nhìn thấy họ
Lần này, tiên sinh Ngọc Mi sửa chữa không gian thật triệt để
Bác Thừa Hiền vẫn nói: "Ta đoán sư phụ có lẽ có việc ra khỏi thành, nên hỏi nó có lời gì ta chuyển giúp
Nhưng đứa trẻ này chẳng nói gì với đồ đệ cả, cứ đứng đó chờ, nhất định không thấy sư phụ thì không bỏ cuộc, khuyên thế nào cũng không được
Viêm Nhan gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi bảo Hà Kỷ chuẩn bị vài món nóng mang lên phòng ta
"Vâng ạ
Bác Thừa Hiền nhanh chóng đáp ứng rồi chạy xuống lầu
Trần Chân và Viêm Nhan vào phòng
Viêm Nhan đun nước pha trà
Trần Chân ngồi an tĩnh chờ bên cạnh bàn vuông
Hắn canh giữ ở cửa cả ngày, giờ mới đợi được Viêm Nhan về, vẫn kiên trì chờ nàng pha trà
Viêm Nhan thấy đứa trẻ như vậy mà tính tình trầm ổn đến thế này thật không dễ dàng
Đến cả Tất Thừa cũng không có định lực này
Hà Kỷ làm việc rất nhanh nhẹn, Viêm Nhan vừa đun xong trà, Hà Kỷ đã bưng khay lớn đi vào
Nhẹ nhàng đặt ba món ăn một món canh lên bàn vuông, cung kính hành lễ với Viêm Nhan, Hà Kỷ không nói gì, lặng lẽ xoay người muốn đi ra ngoài
"Chờ một chút
Viêm Nhan lên tiếng, Hà Kỷ vội quay người lại đứng im tại chỗ: "Sư tổ còn có gì sai bảo
Hiện tại hắn đang học Bác Thừa Hiền cách khai mở linh căn, nên bái sư dưới môn của Bác Thừa Hiền, đương nhiên phải theo bối phận của Bác Thừa Hiền, gọi Viêm Nhan là sư tổ
Viêm Nhan: "Ngươi đưa tay đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hà Kỷ không dám chậm trễ, cũng không dám hỏi nhiều, vội đưa tay mình ra trước mặt Viêm Nhan
Viêm Nhan rũ mắt, khép hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Hà Kỷ
Thấy Viêm Nhan bắt mạch cho Hà Kỷ, Trần Chân im lặng uống trà bên cạnh cũng không nhịn được nhìn qua
Ánh mắt Trần Chân không rời khỏi mặt Viêm Nhan, dường như muốn tìm đáp án, cơ mặt căng cứng, rõ ràng đang cố gắng kìm nén sự khẩn trương trong lòng
Trong phòng im lặng vài giây, Viêm Nhan thu tay về, ngước mắt gật đầu với Hà Kỷ: "Ngươi đi đi
Hà Kỷ lại hành lễ, cung kính lui ra khỏi phòng
Cửa phòng vừa đóng lại, Trần Chân đã vội hỏi: "Hắn có mạch sao
Viêm Nhan gật đầu: "Hắn có
Trần Chân kinh ngạc trợn to mắt, rồi ánh mắt đột nhiên trở nên giận dữ: "Thật không ngờ, ngươi lại là người ích kỷ như vậy
Viêm Nhan bị lời trách cứ đột ngột này làm cho ngỡ ngàng, nhíu mày nhìn Trần Chân: "Ta ích kỷ chỗ nào
Trần Chân: "Ngươi xông vào giấc mơ của ta, ngươi chính là ích kỷ
"Ha ha
Viêm Nhan bật cười: "Ta vào giấc mơ của ngươi thì ta là ích kỷ
Có điều luật nào cấm không được vào giấc mơ của người khác à
"Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì nói ta xâm nhập giấc mộng của ngươi, ngươi làm sao biết ta không phải đang nằm mơ
Sao
Cho phép ngươi có giấc mơ như vậy, thì không cho phép người khác cùng ngươi có giấc mơ giống nhau
Ngươi nói những lời này không thấy đỏ mặt à
Rốt cuộc ai mới ích kỷ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.