Bọn trẻ lớn, đến tuổi đi học, chỉ có Diêu Quế Hương nhà Nhị thúc là được đi học, còn Diêu Chân Chân cùng các em thì không có tư cách đến trường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhị thúc nói thành phần của bọn nó không tốt, cứ thành thật làm việc, sau này lớn lên tìm đại một tấm chồng là được rồi
Diêu Chân Chân nghĩ đến những ấm ức đã phải chịu đựng những năm qua, trong lòng như có vạn con kiến đang bò
Nhà Nhị thúc ở cuối thôn, gần nhà bí thư chi bộ thôn, cả nhà bốn người ở trong ba gian nhà ngói tường đất rộng rãi, thuộc hàng có của ăn của để trong thôn
Phía cuối thôn này có không ít dân làng, những người đang nghỉ trưa bị đánh thức, liền cầm quạt mo đứng ngoài sân xem náo nhiệt
Nhị thẩm Trương Ái Hồng cũng không sợ chuyện bé xé ra to, một tay chống nạnh, một tay túm chặt cổ áo Diêu Tiểu Quân, giọng điệu quái gở nói: “Mọi người mau đến mà xem, chính là cái thằng ăn trộm này, không chỉ ăn của ta, dùng của ta, mà còn dám ăn trộm đồ ngay trên đầu ta
Nếu không phải thằng này có chút họ hàng với nhà chúng ta, ta nhất định tống nó vào tù, cho nó ngồi tù mọt gông.” Các thôn dân nghe vậy đều cau mày, Trương Ái Hồng nói năng tuy độc địa, nhưng lý lẽ thì không sai, chuyện trộm cắp đúng là phải dạy dỗ cho nghiêm
Trẻ con mà, mắng một trận cho hả giận thì cũng thôi
Diêu Chân Chân không lên tiếng, sự chú ý của nàng đều dồn vào người em trai
Tiểu Quân cũng gầy gò như Tinh Tinh, bị Trương Ái Hồng túm chặt lấy cổ áo, sợ hãi liều mạng giãy giụa, khi liếc thấy Diêu Chân Chân đến, nó vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn, ánh mắt lảng tránh khắp nơi
“Tiểu Quân, tỷ tỷ hỏi ngươi, ngươi có ăn trộm đồ của người ta không?” Diêu Chân Chân cau chặt mày, cố gắng kìm nén cảm xúc
Diêu Tiểu Quân hiểu rõ chị mình, biết chị đang tức giận, nó khóc lóc lắc đầu: “Tỷ, ngươi trước kia dạy chúng ta không được ăn trộm đồ của người khác, ta chưa làm qua, ta không nhận.” Thằng bé bị dọa không nhẹ, tay chân lóng ngóng đứng trước mặt Trương Ái Hồng mập ú, trông càng giống một con gà con bị người ta túm cổ
Mọi người nhìn bộ dạng đáng thương của Diêu Tiểu Quân, cuối cùng cũng có chút mủi lòng
“Ái Hồng, ngươi nhưng nhìn xem rõ ràng, đừng oan uổng hài tử.” “Đúng vậy a, đúng vậy a, Ái Hồng, Tiểu Quân trong nhà mặc dù thành phần không tốt, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm chuyện xấu.” Trương Ái Hồng cười khẩy một tiếng, thấy bọn họ đúng là mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa, nàng kéo cổ áo Diêu Tiểu Quân lắc lư hai cái: “Ta nếu là không có điểm chứng cứ, cũng sẽ không đem tất cả mọi người đều gọi tới
Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?” Trương Ái Hồng nhướng mày, đắc ý lôi từ trong túi quần ra hai cái bánh bột ngô hai lạng và một đồng bạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng ta lớn tiếng nói: “Diêu Tiểu Quân là con cháu nhà địa chủ xấu xa, nhà hắn mà cũng đòi ăn bánh bột ngô hai lạng à
Đúng là đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, Trần Thục Phân dù có bệnh sắp chết cũng không thể đến con cái cũng không dạy dỗ được.” Trần Thục Phân mà Trương Ái Hồng nhắc tới chính là mẹ của mấy đứa Diêu Chân Chân
Trần Thục Phân vốn dĩ sức khỏe rất tốt, nhưng không hiểu sao từ mùa xuân năm nay cứ đổ bệnh liên miên, đã gần nửa năm rồi mà vẫn chưa khỏe lại
Diêu Chân Chân rất hiểu em trai mình, Tiểu Quân nói không lấy thì chắc chắn là không lấy, không loại trừ khả năng Trương Ái Hồng cố tình vu oan cho nó
Nhưng tại sao Trương Ái Hồng lại làm vậy
Phải rồi, mẹ ngã bệnh, cả nhà bọn họ trở thành gánh nặng
Trương Ái Hồng đây là chê bọn họ ăn nhiều làm ít, muốn kiếm cớ đuổi họ đi đây mà
Diêu Chân Chân siết chặt nắm đấm, giọng nói căng như dây đàn, đôi mắt đen láy nhìn Trương Ái Hồng chằm chằm: “Thím, đệ đệ ta nói không có trộm
Chính là không có trộm, nếu ngươi không tin thì báo công an đi!” “Báo công an?” Trương Ái Hồng đang suy tính
“Báo công an?!” Diêu Quế Hương thì giật nảy mình
Diêu Chân Chân gật đầu: “Đúng, chính là muốn báo công an
Ta không thể để cho các ngươi vu oan cho đệ đệ ta được.” Diêu Tiểu Quân đưa tay lau nước mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của chị gái và em gái, hận không thể tự tát cho mình hai cái thật đau
“Tỷ, ta không có trộm đồ, ta không sợ công an!” Đến nước này, mọi người đều có chút tin tưởng hai chị em họ
Người thường ai cũng sợ công an, nhắc đến hai chữ công an là bắp chân đã run lên rồi
Diêu Tiểu Quân nói nó không sợ công an, xem ra đúng là không nói dối
Diêu Chân Chân rất kiên quyết, nhất định đòi báo công an, để công an đến đòi lại công bằng cho bọn họ
Thím Lưu hàng xóm khuyên: “Ái Hồng, ngươi làm vậy là không được rồi, đứa nhỏ này là nghèo, nhưng cũng không thể oan uổng hài tử, nếu không ngươi cùng Tiểu Quân nói lời xin lỗi?” “Xin lỗi
Ta phỉ!” Trương Ái Hồng hai tay chống nạnh, chỉ vào mũi Diêu Chân Chân mà chửi một tràng, ngay cả Trần Thục Phân đang bệnh nặng cũng không tha
“Đúng là mẹ nào con nấy, đồ mẹ ăn trộm sinh ra con ăn trộm, muốn ta xin lỗi, không có cửa đâu!” Lửa giận trong lòng Diêu Chân Chân bùng lên dữ dội, nàng không nhịn được nữa, tức giận hét lên: “Không xin lỗi liền báo công an
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không ta liền đi công xã báo cáo các ngươi, nói các ngươi tham ô
Nói các ngươi xem mạng người như cỏ rác
Dù sao các ngươi đều không nói chứng cứ, vậy ta cũng không cần giảng, ta còn muốn cầm cái loa lớn tuyên truyền Diêu Vi Dân là thế nào từ kẻ xấu, biến thành bần nông!” Trương Ái Hồng chưa bao giờ thấy Diêu Chân Chân hung dữ đến vậy, ánh mắt Diêu Chân Chân nhìn nàng chằm chằm, như con sói trên núi, chỉ cần không chú ý là sẽ lao tới cắn nàng một miếng
Các thôn dân đứng xem đều bị biến cố bất ngờ này làm cho sững sờ, nhất thời không ai nói gì
“Thôi được rồi, có chút chuyện mà làm ầm lên thế này à?” Diêu Vi Dân từ trong nhà đủng đỉnh đi ra, giọng nói vẫn còn ngái ngủ, như thể vừa bị đánh thức bởi màn kịch ầm ĩ này
“Ái Hồng, ngươi nhìn ngươi đem việc này làm cho, ngươi khẳng định là oan uổng hài tử, còn không mau bồi cái không phải?” Trong sân, chỉ có giọng Diêu Vi Dân giảng hòa, thấy Trương Ái Hồng không nhúc nhích, hắn còn trừng mắt với nàng một cái
Trương Ái Hồng không còn cách nào khác, cũng sợ Diêu Chân Chân đi báo công an thật, đành bất đắc dĩ cúi người xin lỗi Tiểu Quân: “Tiểu Quân, thím trách oan ngươi, ngươi chớ để ở trong lòng.” Diêu Tiểu Quân hừ một tiếng, chẳng thèm nhìn nàng
Trương Ái Hồng bị một phen mất mặt, trong lòng càng thêm căm hận mấy đứa Diêu Chân Chân
Diêu Chân Chân tiến lên dắt em trai, nhặt lấy hai cái bánh bột ngô hai lạng và một đồng bạc mà Trương Ái Hồng đã vứt ra nhét vào tay nó, rồi mới dắt díu các em từ từ đi về phía nhà sau
Các thôn dân nhìn bóng lưng ba chị em, nhất thời có chút cảm khái.