Chuyện của người đàn ông kia, tốt nhất đừng để mụ mụ cùng đệ đệ muội muội biết, bọn họ khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên ổn
Uống cạn một bát canh gừng, Diêu Chân Chân lại tỉnh lại lần nữa
Khi mùi thức ăn các loại lan tỏa trong nhà, ngoài cửa cũng vọng tới tiếng của đệ đệ muội muội
Diêu Chân Chân ra ngoài nghe đệ đệ muội muội kể chuyện xảy ra ở trường ban ngày, nhìn bóng dáng mụ mụ bận rộn trong bếp, tuyệt đối không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên này, Cố Trường Lâm đang ở nhà khách cũng có chút rơi vào thế khó xử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn cảm thấy mình không phải là người đặc biệt chính nhân quân tử, nhưng cũng không có cách nào khi biết rõ ràng tâm trạng đối phương không tốt mà đòi lại con cá bạc nhỏ
Điều khiến hắn bất ngờ nhất là, cô nương kia trông nhỏ như vậy, vẫn chưa trưởng thành
Chuyện trước mắt giống như ông trời đang trêu đùa hắn, nghĩ đến dáng vẻ thề thốt chắc nịch của mình lúc rời Kinh Thị, Cố Trường Lâm không khỏi nở một nụ cười khổ
Hôm sau, Diêu Chân Chân vẫn như thường lệ đến trường đi học, nhưng khi nàng nhìn thấy Chu Hồng Nguyệt lần nữa, cảm xúc lại không còn bình ổn như thường
Trong lòng Diêu Chân Chân có một sự thôi thúc, muốn bất chấp tất cả chạy tới hỏi Chu Hồng Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi ý thức được hoàn cảnh của mình, nàng vẫn ép chế sự xao động đó xuống
Bây giờ vạch trần sự thật, chẳng tốt cho ai cả
Diêu Chân Chân còn muốn tránh đi, nhưng Chu Hồng Nguyệt lại không chịu buông tha nàng
“Chuyện hôm qua ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, cha ta về rồi, sau này ngươi đừng hòng bắt nạt ta nữa!” Chu Hồng Nguyệt liếc nhìn Diêu Quế Hương rồi nói thêm một câu: “Ngươi muốn bắt nạt Quế Hương cũng không được!” Thái dương Diêu Chân Chân giật liên hồi, lý trí của nàng đã sắp đến bờ vực sụp đổ, nàng sợ Chu Hồng Nguyệt nói thêm một câu nữa, mình sẽ không nhịn được mà tát tới
Chu Hồng Nguyệt thấy nàng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình, quả thật có chút không thú vị mà bĩu môi
“Cái này là cha ta mang về cho ta đó, nghe nói là hàng hải quan mới có, chỗ chúng ta muốn thấy cũng không thấy được!” “Cái vòng tay này đẹp quá, nhìn là biết tốn nhiều tiền lắm đây!” Diêu Quế Hương rất hùa theo
“Tiền bạc có là gì
Quan trọng là tấm lòng, nghe nói ba của Hồng Nguyệt là sinh viên đại học đấy.” Thời nay sinh viên đặc biệt hiếm có, dựa theo tuổi của Hồng Nguyệt mà tính, vậy ba nàng ấy chắc đã thi đỗ đại học từ nhiều năm trước rồi, càng là của hiếm trong những thứ hiếm có, các bạn học nghe vậy cũng không khỏi nhìn Chu Hồng Nguyệt với ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ hận không thể nhà mình cũng có một người cha là sinh viên đại học
Diêu Chân Chân bèn nghiêm mặt, coi như không nghe thấy tiếng bàn tán của các bạn học, nàng cúi đầu đọc sách, nhưng bất đắc dĩ không một chữ nào lọt vào đầu
Ảnh hưởng của người kia đối với nàng sâu sắc hơn nhiều so với nàng tưởng
“Diêu Chân Chân, ngươi sao lại cau mày ủ dột thế, lo lắng bài kiểm tra hôm nay à?” Quan sát nàng một hồi, Lưu Bảo Vệ đẩy gọng kính nói
Rõ ràng trong lòng rất xem thường và khinh bỉ Diêu Chân Chân, nhưng thấy nàng chau mày, hắn lại vô thức muốn quan tâm
Lưu Bảo Vệ cảm thấy mình cực kỳ mâu thuẫn, một mặt trong lòng kháng cự, mặt khác lại không nhịn được muốn đến gần
Vẻ mặt Diêu Chân Chân vẫn không có gì thay đổi, nàng thậm chí còn không muốn nói chuyện với Lưu Bảo Vệ
“Này, rốt cuộc ngươi bị sao vậy?” Nàng càng không nói, Lưu Bảo Vệ lại càng muốn làm cho rõ, hai người ngồi cùng bàn, thân thể hắn bất giác nghiêng về phía Diêu Chân Chân
Diêu Chân Chân ngả người ra sau một chút, trừng mắt nhìn: “Ta tưởng ngươi sẽ có chút tự trọng, còn tiến lại gần ta chút nữa là ta đi tố cáo ngươi giở trò lưu manh đấy!” Nàng và Lưu Bảo Vệ quen biết không sâu, nhưng ánh mắt lúc có lúc không của đối phương khiến Diêu Chân Chân rất không thích
Lưu Bảo Vệ nhìn nàng, nhất thời không biết nàng nói vậy là vì biết tâm tư của mình, hay là vì chán ghét mình
Nhưng không thể không nói, vẻ mặt hơi tức giận của Diêu Chân Chân lại càng hấp dẫn người khác, phảng phất như một chú mèo con mềm mại đang trừng mắt, hung hăng cào nhẹ vào tim hắn, Lưu Bảo Vệ quay mặt đi, cố gắng kìm nén rung động trong lòng
Đợi đến khi giáo viên các môn đến, phát bài thi xuống từng người, phòng học mới coi như khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bút “xoèn xoẹt” trên giấy thi
Diêu Chân Chân gạt bỏ tạp niệm, chuyên tâm làm bài thi
Lưu Bảo Vệ nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng quay đầu lại làm bài của mình
Buổi chiều tan học, Diêu Chân Chân không về nhà ngay, trong lòng nàng có một nghi ngờ, muốn nhân lúc tan học đi xác minh cho rõ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chân Chân, ngươi đến khu này làm gì vậy?” Diêu Quế Hương thấy Diêu Chân Chân đi dạo ở khu vực gần đó, tò mò hỏi
“Ta đến xem nhà, ta với Tiểu Quân, Tinh Tinh đều học ở huyện, mụ mụ nói muốn tìm một căn nhà tốt nhất là gần trường một chút.” Lời này của Diêu Chân Chân cũng không hoàn toàn là nói dối, chuyện nhà cửa bọn họ đã xem xét rất lâu rồi, chỉ là vẫn chưa quyết định được mà thôi
Diêu Chân Chân biết Diêu Quế Hương hiện không còn ở nhà cũ họ Nam nữa, nhưng nàng cũng không hỏi Diêu Quế Hương ở đâu, nàng chỉ mong hai nhà cách xa nhau, cả đời không qua lại thì tốt, tất nhiên sẽ không chủ động đến gần Diêu Quế Hương
Diêu Quế Hương ngược lại lại muốn ở cùng chỗ với nhà Diêu Chân Chân
Chuyện Trương Ái Hồng vào tù, trong lòng nàng hận Diêu Chân Chân thấu xương, nhưng hành vi gần đây của Diêu Vị Dân khiến nàng đặc biệt lo lắng, lo lắng đến mức ngay cả chuyện hận Diêu Chân Chân cũng có thể tạm gác lại
“Nhà chúng ta ở dãy nhà ngang cách đây không xa, ngươi có muốn......” “Không cần đâu
Cảm ơn ngươi.” Diêu Chân Chân cười nhạt một tiếng, khóe miệng giật giật rồi xoay người rời đi, nàng nghĩ còn phải đến cổng trường canh chừng, biết đâu người kia hôm nay vẫn sẽ đến đón Chu Hồng Nguyệt
Diêu Quế Hương nghiến răng, thấy nàng muốn đi nên cuối cùng cũng không ép ở lại
Thôi vậy, chuyện của ba ba chỉ có thể tự mình để mắt thôi
Diêu Chân Chân từ từ đi về phía trường học, ánh mắt đảo quanh bốn phía, đột nhiên bên tai bất ngờ nghe thấy giọng nói của ngày hôm qua
“Hồng Nguyệt, ba ba ở đây, đi thôi, ta đã làm xong thủ tục tạm nghỉ học cho ngươi rồi.” Lần này Diêu Chân Chân không trốn tránh nữa, mà ngay lập tức nhìn chặt lấy người đàn ông
Người đàn ông quả thực giống hệt ba ba trong ấn tượng của nàng, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, bên dưới là chiếc quần tây dài màu đen, đi giày da, tóc cắt ngắn gọn gàng, trông có vẻ không tồi.