Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 9: Chương 9




Vương Tiểu Hổ ngược lại thì còn tốt, người thì ngốc nghếch, nhà có điều kiện, trên người lúc nào cũng có ba năm xu tiền tiêu vặt
Trương Thành thích chơi với Vương Tiểu Hổ, chính là nhắm vào tiền trong túi của Vương Tiểu Hổ
Ánh mắt của Diêu Quế Hương quá lộ liễu, Diêu Tiểu Quân quay đầu nhìn nàng, bất đắc dĩ gọi lớn: “Chị Quế Hương.” Diêu Quế Hương “ừ” một tiếng, thậm chí tâm trạng còn rất tốt cười cười với bọn họ, bước chân đi trên đường cũng trở nên nhẹ nhàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trương Thành rất kinh ngạc, thấy người đi rồi, lén hỏi Diêu Tiểu Quân: “Ngươi không phải nói, chị của ngươi không phải người tốt, đối với cả nhà các ngươi cũng không tốt mà?” Diêu Tiểu Quân bĩu môi: “Ai biết nàng ta bị làm sao
Ta luôn cảm thấy chuyện lần trước thím Hai nói ta trộm tiền không thoát khỏi liên quan đến nàng ta đâu!” Vương Tiểu Hổ ngơ ngác hùa theo: “Người xấu!” Hắn nói xong, Trương Thành cùng Diêu Tiểu Quân đều cười
Trương Thành huých vai Diêu Tiểu Quân, hỏi hắn: “Ngươi không phải nói muốn trả thù nhà thím Hai của ngươi mà
Ta dạy ngươi trộm đồ, ngươi trộm hết tiền nhà bọn họ chẳng phải là hả giận rồi sao?” Diêu Tiểu Quân có thoáng chút động lòng, nhưng nghĩ đến những lời mẹ và chị gái đã nói, liền lắc đầu liên tục: “Không được, chị của ta nói trộm đồ của người khác là không đúng.” “Xì, chị của ngươi chẳng phải cũng bị người ta ăn hiếp dữ lắm sao
Chỉ giỏi khoác lác.” Trương Thành mất hứng nói
Hắn có ý tốt bày kế cho Diêu Tiểu Quân, không ngờ lại bị hắn từ chối không chút do dự
Với lại, Diêu Chân Chân kia thì có gì giỏi giang, nếu Diêu Chân Chân thật sự có bản lĩnh, cũng sẽ không để em trai em gái chịu khổ nhiều năm như vậy
“Không cho phép ngươi nói xấu chị của ta!” Diêu Tiểu Quân rất tức giận, phồng má đẩy Trương Thành một cái
“Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ta không nên nói chị của ngươi
Vậy ngươi nói xem, chúng ta có muốn nghĩ cách trả thù nhà Diêu Quế Hương một chút không?” Trương Thành tự cho mình là người lớn, cao hơn Diêu Tiểu Quân cả nửa cái đầu, nên không thèm so đo với hắn
Vả lại Diêu Tiểu Quân tay chân nhỏ bé, sức cũng không lớn
Diêu Tiểu Quân nghe hắn xin lỗi lại thấy ngại ngùng, hắn gãi gãi đầu, thỉnh thoảng liếc trộm Trương Thành
Anh Trương Thành đúng là người tốt, hồi bé người khác chê bai hắn thành phần không tốt, chỉ có Trương Thành và Vương Tiểu Hổ không chê, bây giờ còn muốn giúp hắn nghĩ cách đối phó nhà thím Hai
Chú Hai thím Hai thật sự rất xấu, nếu có thể, Diêu Tiểu Quân cũng muốn cho họ một bài học
“Ta, ta suy nghĩ thêm chút đã.”
Lúc Diêu Tiểu Quân trở về, trong tay còn đang cầm hai viên kẹo hoa quả, đưa cho Diêu Tinh Tinh một viên, lại cầm một viên đưa cho Diêu Chân Chân
Diêu Chân Chân sao lại nhận kẹo của hắn, bảo hắn tự mình ăn
Hai đứa nhỏ đồng loạt nhét kẹo vào miệng, vui đến híp cả mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diêu Chân Chân híp mắt nhìn giấy gói kẹo sặc sỡ, rất tò mò: “Tiểu Quân, kẹo này ở đâu ra vậy?” “Anh Trương Thành cho đó, anh Trương Thành còn nói dì của hắn hôm qua đến thăm hắn, mua nửa cân kẹo hoa quả, đều bị hắn lén lấy ra hết rồi.” Diêu Tiểu Quân rất thành thật khi đối diện với chị gái
Diêu Chân Chân nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ ra Trương Thành là ai
Tiếng tăm của Trương Thành trong thôn thật không tốt, không ngờ Tiểu Quân lại chơi chung với Trương Thành
Diêu Chân Chân không lập tức nói không cho phép chơi với Trương Thành, trẻ con đều có tâm lý nổi loạn, càng nói như vậy, hắn sẽ càng muốn ở cùng Trương Thành
“Chị ơi, kẹo hoa quả ngon thật!” Tinh Tinh đã ăn xong một viên kẹo, còn chép chép miệng, hai bím tóc nhỏ chổng ngược trên đầu lúc lắc theo động tác của nàng, vô cùng đáng yêu
Diêu Chân Chân xoa xoa gáy của em gái, nhẩm tính số tiền còn lại trong nhà, thầm quyết định sau khi ổn định chỗ ở sẽ đi mua ngay nửa cân kẹo hoa quả
Bữa sáng, Diêu Chân Chân ngoài cháo đã chuẩn bị sẵn, còn cho thêm hai đứa nhỏ mỗi đứa gần nửa cái bánh bông lan trứng gà, khiến hai đứa sướng đến phát điên, giống như hai chú chim sẻ nhỏ, líu ríu vây quanh nàng nói chuyện
Trần Thục Phân nằm trên giường nhìn bọn nhỏ vui vẻ
Cả nhà đang vui vẻ thì Diêu Chân Chân nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài, mở cửa ra thì thấy thím Lưu đứng ở đó
Thím Lưu vẫy tay với nàng: “Chân Chân, chúng ta vào nhà thím nói chuyện.” Diêu Chân Chân trong lòng khẽ động, đoán chừng chuyện tìm nhà đã có manh mối rồi, nàng rón rén như mèo đi theo sau thím Lưu, bước chân nhẹ nhàng
“Chân Chân, thím giúp ngươi hỏi mấy nhà rồi, có hai chỗ ngươi có thể chọn lựa
Một chỗ ở ngay gần đây, nhưng có một điểm không tốt là liền kề với nhà Trương Thành.” Thím Lưu vừa nói vừa để ý sắc mặt Diêu Chân Chân
Bố của Trương Thành bị người ta ghét bỏ, vừa thích uống rượu lại thích đánh đàn bà, làm hỏng cả thuần phong mỹ tục trong thôn
Nhà hàng xóm trước kia chính là vì ghét ở quá gần nhà Trương Thành, mới xin Bí thư thôn mảnh đất trống để cất nhà lại, cũng vì vậy mà chỗ đó mới bỏ trống
Diêu Chân Chân dừng lại một chút, hỏi: “Còn một chỗ nữa đâu ạ?” “Còn một chỗ nữa thì hơi xa chỗ này
Thôn chúng ta dựa lưng vào núi, ngươi cũng biết đấy, giữa sườn núi có một căn nhà gỗ trước kia dùng cho người giữ núi nghỉ chân
Ta hỏi Bí thư thôn rồi, ông ấy nói nếu các ngươi muốn ở căn nhà gỗ nhỏ đó, mỗi tháng đưa mấy hào là được.” Bên trong giường, bàn ghế đều đủ cả, mấy hào tiền căn bản không đắt
Thím Lưu thấy Diêu Chân Chân rõ ràng có vẻ xiêu lòng, không nhịn được nhắc nhở: “Trên núi lạnh lắm, bây giờ là mùa hè thì còn đỡ, nếu ở vào mùa đông, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho kỹ.” Hơn nữa trên núi có hổ, ở trên đó lúc nào cũng thấy lo ngay ngáy
Diêu Chân Chân trong lòng vẫn muốn tích góp ít tiền lên huyện, tốt nhất là có thể an cư ở huyện, không làm lỡ việc học của Tiểu Quân và Tinh Tinh
Nhưng nàng không nói với thím Lưu, chuyện chưa thành, nói ra người ta sẽ nghĩ nàng khoác lác
“Cảm ơn thím, thím nói với Bí thư thôn giúp con, nhà con quyết định chọn căn nhà gỗ nhỏ trên núi đó.” Ở trên núi cách xa nhà chú Hai, hơn nữa tình bạn của bọn con trai cũng chỉ có vậy, Diêu Chân Chân muốn nhân cơ hội này tách Tiểu Quân và Trương Thành ra, sau này ít qua lại, tình cảm tự nhiên sẽ phai nhạt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chuyện nhỏ không đáng kể, có đáng để ngươi cảm ơn tới lui thế không
Ngươi mau về đi, ta đi ngay đến nhà Bí thư thôn, giúp ngươi quyết định luôn.” “Vâng vâng, cảm ơn thím.” Thím Lưu ngoài miệng nói không cần cảm ơn, nhưng nghe Diêu Chân Chân nói vậy, trong lòng vẫn rất vui, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, bước đi nhanh nhẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.