Năm nay hắn đã bảy tuổi, nhưng đây là lần hiếm hoi hắn mặc áo bào màu đậm, không khỏi có chút lạ lẫm
Mãi đến khi xe ngựa tiến vào Hoàng Thành, Mục Thụy mới thu lại vẻ mặt của mình, nhưng khi xuống xe, hắn vẫn không khỏi lộ ra chút rụt rè
"Tam đệ
Vừa xuống xe, Mục Cẩn đã gọi hắn
Mục Thụy đã lâu không về hoàng cung
Mấy năm trước, vào dịp Trung thu và Tết Nguyên Đán, hắn có về cung hai lần, nhưng vừa về không bao lâu, dường như không hợp với hoàng cung, chưa ở được hai ngày đã ngã bệnh
Vì vậy, mấy năm nay, Nguyên Ninh Đế không cho hắn về nữa, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Nghe tiếng gọi, Mục Thụy ngẩng đầu nhìn
Thiếu niên cất giọng là người mặc áo bào dài màu trắng, khí chất ôn hòa, giọng nói êm dịu, dù ít tiếp xúc, Mục Thụy cũng khó mà cảm thấy xa lạ, cảnh giác
"Thái tử ca ca
Mục Thụy hơi khom người thi lễ
Mục Cẩn không nói chuyện khách sáo với Mục Thụy, nói thẳng: "Phụ hoàng và mẫu hậu bảo ta ở đây chờ con, dẫn con đi gặp Nhu phi nương nương
Gặp Nhu phi xong, đi thỉnh an hai người cũng không muộn
Vừa nhắc đến Nhu phi, Mục Thụy không để ý đến sự cẩn thận nữa, vội hỏi: "Mẫu phi của con thế nào rồi
Mục Cẩn mím môi, "Nhu phi nương nương hiện tại không khỏe lắm, nàng rất nhớ con
Mục Thụy dù gì cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi, sống lâu trong chùa chiền, không có bạn bè đồng trang lứa, cũng không được gặp người thân thiết nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe Mục Cẩn nói vậy, hốc mắt của hắn lập tức đỏ hoe, "Thái tử ca ca, phiền huynh dẫn con đi gặp mẫu phi
Buổi tối, khi Mục Cẩn đến Phượng Tê cung thỉnh an, Hoành Ngọc ôm lấy hắn hỏi thăm tình hình Mục Thụy
Mục Cẩn cẩn thận ôm lấy nàng bằng một tay, lo nàng không thoải mái, còn nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ôm, "Sức khỏe của Nhu phi nương nương ngày càng yếu đi, Tam ca con trông thấy dáng vẻ của Nhu phi nương nương thì rất buồn
Chắc là khóc đến mệt nên hơi khó chịu, đã ở lại ngủ trong cung của Nhu phi nương nương rồi, chưa đến thỉnh an Phụ hoàng và mẫu hậu
Nói đến đây, Mục Cẩn khẽ thở dài, lông mày hơi nhíu lại
Huyết mạch hoàng thất mỏng manh, hắn rất thương xót người tam đệ lâu ngày sống trong chùa này, thường khi mẫu hậu sai người đưa đồ cho hắn, Mục Cẩn cũng cho thêm vài món đồ chơi
Chỉ là hắn không có nhiều thời gian rảnh, ít khi tự mình đến thăm Mục Thụy
Một bàn tay ấm áp giơ lên, ngón tay chạm vào giữa lông mày Mục Cẩn
Mục Cẩn vô thức thả lỏng hàng lông mày đang hơi nhíu
"Người đẹp không được cau mày, nếu không lại thành ông cụ non
Hoành Ngọc nghiêm túc giải thích
Mục Cẩn liền bật cười
Nỗi thở dài bấy giờ tan biến
"Cứ luôn miệng người đẹp người đẹp, tiếc rằng muội không phải là con trai, nếu không còn hơn nữa
Hoành Ngọc lắc đầu, "Thái tử ca ca nên nói, tiếc là muội không phải con trai, nếu không lên trên thì có thể giương cung giết giặc, xuống dưới thì danh tiếng vang dội khắp kinh thành
Nghĩ đến thật đáng tiếc a
Mục Cẩn cười thoải mái
Vì đang ôm nàng, Hoành Ngọc có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung lên sau lưng mình
Thôi vậy, vui vẻ là được rồi
Hoành Ngọc nghĩ, dựa vào tay Mục Cẩn, nhắm mắt định ngủ
Tống Hoàng Hậu luôn đứng bên cạnh nhìn hai huynh muội cười đùa, thấy Hoành Ngọc hành động như vậy liền nói: "Đừng làm ồn hoàng huynh của con, ngày mai nó còn bận cả ngày
Để cung nhân đưa con về Thiên Điện ngủ
Mục Cẩn lắc đầu, "Không sao, mấy hôm nữa bài học của con tăng lên, sẽ không thể rảnh rỗi như bây giờ để chơi với Ngọc Nhi
Để muội ấy vui vẻ là được
Hắn vuốt mái tóc mềm mại của nàng, dỗ nàng vào giấc ngủ
Ngày hôm sau, bệnh tình của Mục Thụy nặng thêm, suýt không gượng dậy nổi, hắn vẫn muốn ở lại cung để bầu bạn với Nhu phi, nhưng Nhu phi khóc bảo Mục Thụy về lại chùa Linh Ẩn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi người hầu của Nhu phi đến báo chuyện này với Tống Hoàng Hậu, bà có chút khó xử cau mày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoành Ngọc nói: "Mẫu hậu, con không biết thân thể Nhu phi nương nương có chịu đựng được không
Nếu được thì hãy để Nhu phi nương nương cùng Tam hoàng huynh đến chùa Linh Ẩn luôn
Vào những ngày cuối đời, bà không muốn con trai vì thế mà bệnh nặng, lại cũng mong con trai ở bên cạnh
Chi bằng đáp ứng tâm nguyện mâu thuẫn đó của bà
Có lẽ ở chùa Linh Ẩn tĩnh dưỡng, tâm trạng thoải mái, bệnh sẽ khá hơn nhiều
Điều này có chút không hợp lý
Nhưng Tống Hoàng Hậu nghĩ ngợi, vẫn sai người đi hỏi ý Nguyên Ninh Đế
Không lâu sau, nội thị tổng quản bên cạnh Nguyên Ninh Đế tự mình đến, báo cho Tống Hoàng Hậu là Hoàng thượng đã đồng ý
Chùa Linh Ẩn ở vùng ngoại ô kinh thành, nếu xe ngựa đi chậm thì sức khỏe Nhu phi và Mục Thụy hiện tại cũng sẽ chịu được
Khoảng nửa tháng sau, chùa Linh Ẩn truyền tin Nhu phi đã qua đời
Mục Cẩn thay Nguyên Ninh Đế đến Linh Ẩn tự một chuyến, sau khi trở về thì ôm Hoành Ngọc, kể sơ tình hình cho nàng nghe
Vì Hoành Ngọc còn nhỏ, Mục Cẩn nhanh chóng chuyển chủ đề, "Từ ngày mai, ta sẽ phải học binh pháp
Thiên hạ ngày nay chia ba, ba triều cùng tồn tại, đó là Chu, Tống, và Khánh
Trong ba triều thì Chu là yếu nhất, nhưng vì Tống và Khánh thực lực ngang nhau nên thế cân bằng đã được thiết lập, muốn phá vỡ phải đối mặt nhiều nguy hiểm, do đó, thế chân vạc đã kéo dài hơn một trăm năm
Nhưng cục diện đó chỉ là tương đối, biên giới giữa ba nước chưa bao giờ có một ngày thực sự an bình, luôn có chiến tranh nổ ra
Vì Chu quốc của Hoành Ngọc yếu nhất, thường thua hơn thắng nên với mỗi thái tử Chu quốc, binh pháp là thứ phải học
Hoành Ngọc ngước nhìn Mục Cẩn, vì đèn trong phòng hơi tối, nàng không thấy rõ vẻ mặt Mục Cẩn
"Thái tử ca ca có hưng phấn không
"Học cái này là vì cần thiết và có ích, nếu có thể không dùng thì ta mới nên hưng phấn
Mục Cẩn đưa tay quệt mũi nàng
"Thái tử ca ca là người nhân từ, có huynh ở đây sẽ mang vinh quang đến cho Chu quốc, giúp Chu quốc vươn lên từ thế chân vạc, thậm chí có thể làm nên nghiệp lớn thống nhất thiên hạ
Hoành Ngọc nắm lấy tay hắn
Mục Cẩn không nhịn được cười, "Nghiệp lớn cái gì chứ, ta thật tò mò không biết ngày thường muội nhìn cái gì, mẫu hậu và những người khác dạy muội những gì nữa
Hoành Ngọc vô tội cười, giả vờ như không hiểu
Mục Cẩn lắc đầu, không hỏi thêm về chuyện này, "Vậy Ngọc Nhi sau này muốn làm gì
"Đứng bên cạnh Thái tử ca ca, giúp ca ca làm những gì ca ca muốn
Hoành Ngọc ngước mắt lên, chân thành nói
Vinh hoa phú quý, quyền lực đế vương, hay thậm chí là trường sinh bất tử mà người đời cầu còn không được, nàng đã từng có, cũng đều đã xem nhẹ
Quyền lực không thể trói buộc nàng, nàng chỉ xem trọng tình người
Chu quốc đang trong tình thế nguy cấp, huynh trưởng của nàng nếu muốn Chu quốc quật khởi, muốn thống nhất thiên hạ, nàng sẽ luôn đứng bên cạnh ủng hộ, giúp hắn đạt được mong ước trong lòng
"Nhưng ta chỉ mong công chúa nhỏ gấm vóc lụa là, hưởng ân sủng suốt đời, sau này chọn một chàng trai tuấn tú nhất làm phò mã
Trách nhiệm hoàng thất cứ để Phụ hoàng và ta gánh vác, muội và mẫu hậu chỉ cần vui vẻ bình an
Mục Cẩn cúi đầu, hơi nới lỏng tay đang nắm lấy tay nàng, rồi bất ngờ dùng ngón tay mình ôm lấy ngón tay nàng khi Hoành Ngọc chưa kịp phản ứng
"Nói chắc nhé."