Lúc này, nàng mang một vẻ lạnh lùng nhưng vẫn thản nhiên uy áp, e rằng ngay cả Thái tử điện hạ cũng chưa từng thấy
Có lệnh vua ban, dù cấm quân tổng lãnh băn khoăn vì sao vị công chúa điện hạ này lại muốn điều động 100 người, nhưng vẫn cứ phải răm rắp làm theo
Khi 100 người đã tề tựu đông đủ, Hoành Ngọc vén chiếc mũ trùm đầu lên, "Nếu ai cảm thấy tương lai của mình sẽ tươi sáng, hãy bước ra khỏi hàng
100 người đó liếc nhìn nhau, không ai nhúc nhích
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi vẫn thuộc cấm quân, nhưng chỉ nghe lệnh một mình ta
Hoành Ngọc nói tiếp
Nàng không màng đến vẻ kinh ngạc của 100 người khi nghe câu này, mà nói tiếp: "Nếu không làm được, thì bước ra khỏi hàng
100 người đó đồng loạt nhìn về phía tổng lãnh: Thưa ngài, ngài cho gọi chúng tôi đến đây, giờ là sao vậy
Tổng lãnh cũng ngơ ngác không hiểu, "Công chúa điện hạ, người đây là..
Đối diện với ánh mắt Hoành Ngọc, tổng lãnh chợt im bặt
Không phải vì ánh mắt của vị công chúa này quá đáng sợ, mà là vì ánh mắt của nàng quá bình tĩnh, quá thản nhiên, mang theo cảm giác áp bức khiến người ta khó lòng phản bác
"Cảm thấy không thể thì cứ ra khỏi hàng
"Chuyện gì cũng muốn hỏi tại sao, không biết thế nào là tuân lệnh à
Nghe vậy, 100 người phía dưới lập tức im tiếng
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, còn Hoành Ngọc thì im lặng đứng đó chờ đợi
Một khắc sau, không ai ra khỏi hàng
Hoành Ngọc quay người rời đi, một vài cấm quân nhanh nhẹn vội vàng đuổi theo
-- Sau khi tuyển được người, Hoành Ngọc gần như ngày nào cũng xuất cung
Khi Chu đế đến Phượng Tê cung, Tống Hoàng Hậu than phiền với ông, "Cẩn Nhi không có ở đây, không ai quản được nó cả
Bệ hạ, sao hôm đó người lại cho nó thủ lệnh, còn để nó đi chọn người trong cấm quân
Chu đế cười khổ, khi ấy ông nào có vui vẻ mà cho, ai biết bình thường Cẩn Nhi dạy dỗ Ngọc Nhi thế nào, mà Ngọc Nhi đứng đó nói chuyện với ông bằng giọng điệu đàm phán, khí thế còn hơn cả một vị hoàng đế như ông, ông còn chưa hoàn hồn thì thủ lệnh đã trao ra rồi
"Cũng như nàng nói, Cẩn Nhi không có ở đây thì không ai quản được nó, ngay cả lời của trẫm cũng khó mà dùng
Trẫm cho nó thủ lệnh lúc đó cũng không biết nó lại đi cấm quân đòi người
Bây giờ người ta cũng đã đến, trẫm lại nói nó hồ nháo cũng không hợp lý, ngày hôm đó nó còn ngang nhiên tuyên bố trước mặt không ít cấm quân rằng sau này 100 người đó chỉ nghe lệnh một mình nó thôi
"Thôi không nói chuyện này nữa
Chu đế lắc đầu, chuyện này đã rồi, nói nhiều cũng vô ích
Trước mắt ông còn có một chuyện quan trọng hơn, "Sứ giả Tống triều ngày mai sẽ đến Đế Đô
"Nhanh vậy sao
Tống Hoàng Hậu giật mình
Với khoảng cách giữa Tống triều và Chu triều, dù có thúc ngựa nhanh cũng mất cả tháng trời, mà phái đoàn sứ giả đến đây, đương nhiên không thể nào cả ngày thúc ngựa rong ruổi
Từ khi nhận được quốc thư của Tống triều đến nay, mới chỉ có một tháng trôi qua
Lúc này họ chấp thuận cho phái đoàn sứ giả Tống triều sang hẳn là quốc thư vừa mới tới quốc đô Tống triều
Chu đế hừ lạnh, "Có lẽ là khi chúng ta nhận được quốc thư thì phái đoàn sứ giả Tống triều đã trên đường rồi
Sắc mặt Tống Hoàng Hậu lạnh hẳn đi, "Quả nhiên là quá coi thường người khác
Trong lúc Hoành Ngọc đang huấn luyện người tại biệt viện, nàng cũng nghe được tin này
Khi sứ giả Tống triều đến Đế Đô, Hoành Ngọc ở trên lầu hai của tửu lâu ven đường, cùng bách tính đứng xem phái đoàn sứ giả Tống triều
Đông Phương Chính Khanh ngồi trên ngựa, không giống những người đi cùng tỏ vẻ kiêu ngạo, vẻ mặt rất bình thản
Hắn nhìn chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng ngũ quan tuấn tú, khí chất phi phàm
Ánh mắt Hoành Ngọc dừng lại trên người hắn, "Hắn là ai
Có người sau lưng đáp: "Đích tôn của Hữu tướng Tống triều, Đông Phương Chính Khanh
"Hắn tuổi còn trẻ, sao lại đi cùng phái đoàn sứ giả
"Nghe nói là Hữu tướng muốn rèn luyện hắn nên tự tay nhét vào phái đoàn
Hoành Ngọc gật đầu, không hỏi thêm
Giao thông thời xưa không thuận tiện, một tháng, những người bên cạnh nàng vừa luyện tập vừa đi thu thập tin tức, có được đến bước này xem như đã khá lắm rồi
100 cấm quân mà Hoành Ngọc đã đòi được trước đây, cùng với những người nàng chiêu mộ từ các con đường khác, tạm thời tạo thành một tổ chức tình báo sơ khai
Ánh mắt nàng lại lần nữa rơi vào Đông Phương Chính Khanh, "Để ý người này
Trực giác của nàng mách bảo, thân phận đặc biệt của người này khi đến Đế Đô Chu triều, e là không thoát khỏi liên quan đến vị Hoàng thái nữ kia
Thấy thúc thúc Cung Thân Vương đã ra nghênh đón phái đoàn Tống triều, Hoành Ngọc xuống lầu rời đi, trở về hoàng cung
Ngay khi vừa về tới hoàng cung thì Cung Thân Vương cùng phái đoàn sứ giả cũng đến
Nàng bước xuống xe ngựa, đứng trước cổng cung chờ Cung Thân Vương
"Ngọc Nhi, sao con lại ở đây
Cung Thân Vương ngạc nhiên
Hoành Ngọc vuốt sợi roi dài bên hông, "Con ngược lại muốn hỏi Ngũ thúc, sứ giả Tống triều vừa tới Đế Đô, sao không cho họ nghỉ ngơi một ngày rồi mới vào bái kiến Phụ hoàng
Cung Thân Vương cười khổ
"Ngũ thúc, thúc với Phụ hoàng đều là người quá hiền lành rồi
"Vị này chắc là công chúa điện hạ Chu triều phải không
Chánh sứ phái đoàn ngồi trên ngựa, vuốt râu cười với Hoành Ngọc
Hoành Ngọc đáp lại bằng một nụ cười, sau đó sắc mặt lạnh đi, đưa tay chỉ vào chánh sứ trên lưng ngựa, "Sứ giả Tống triều không chịu hạ vũ khí vào triều kiến hoàng cung ta, càng không tôn kính bản công chúa, cấm quân đâu, bắt hết bọn chúng cho ta
Thái độ này, ý đồ của việc điều động phái đoàn sứ giả Tống triều là gì chứ
Trong quốc thư nói rằng muốn Chu triều hỗ trợ tìm vị Hoàng thái nữ kia, nhưng Hoành Ngọc đoán được ý đồ thực sự của vị Tống đế kia -- hắn muốn mượn tình hình căng thẳng giữa Tống triều và Chu triều để chuyển dời sự bất mãn trong nước nảy sinh sau khi ông ta đăng cơ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vị tân đế kia trước khi đăng cơ là Đại Nguyên soái thống lĩnh quân Tống triều, hơn phân nửa quân đội Tống triều đều nằm trong tay ông ta
Một khi chiến tranh nổ ra, thực lực của ông ta tuyệt đối sẽ chèn ép những văn thần trong triều đình vẫn ngày đêm mong tìm được Hoàng thái nữ kia
Trước ngoại hoạn, mối lo nội bộ cuối cùng sẽ bị gác lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến khi ngoại hoạn qua đi, những nỗi lo trong nước lúc đó cũng lắng dịu được ít nhiều
Phái đoàn sứ giả sửng sốt, chánh sứ la lên: "Công chúa điện hạ, người vu khống
Ta muốn gặp Bệ hạ Chu triều
"Ngươi cứ vào ngục rồi nói câu đó
Hoành Ngọc liếc những cấm quân kia, "Bắt chúng lại
Những cấm quân này đều do Hoành Ngọc sớm sắp xếp, tuy có chút giật mình trước mệnh lệnh của Hoành Ngọc nhưng vẫn nghiêm chỉnh bước lên
Quanh sứ đoàn có không ít thị vệ, thấy vậy liền vô thức rút đao
Sắc mặt Đông Phương Chính Khanh lạnh tanh, bọn người ngu xuẩn này, "Không được rút vũ khí
Tuy tuổi còn trẻ, nhưng vì thân phận cao quý, lời nói của hắn trong đoàn cũng có trọng lượng
Hoành Ngọc mặc kệ họ đã thu đao vào, "Sứ giả Tống triều muốn phản kháng sao
Ta sẽ bẩm báo hết sự tình này cho Phụ hoàng
"Bắt hết bọn chúng
Đông Phương Chính Khanh thúc ngựa lên trước vài bước, vội nói: "Công chúa điện hạ, nếu phái đoàn có gì đắc tội, mong công chúa thứ..
ư
Nhìn Đông Phương Chính Khanh đã ngã xuống đất, Hoành Ngọc bật cười, "Ta đây không phải đang làm đúng ý Tống đế sao
Như này nhé, thấy ngươi diện mạo cũng được, cả phái đoàn chỉ có ngươi nói được tiếng người, khỏi cần vào ngục
Người của hắn đã bị trói kỹ, Đông Phương Chính Khanh cố nén đau đớn vì bị người ta kéo xuống ngựa, mở mắt ra nhìn, thấy những người khác trong phái đoàn đã bị chế ngự, còn bị bịt miệng
Đồ bịt miệng còn được chuẩn bị sẵn, xem ra vị công chúa này đúng là đã chuẩn bị từ trước
"Dẫn chúng đi đi, cho chúng ngoan ngoãn một chút
Hoành Ngọc vẫy tay, Ảnh Nhất cũng buông lỏng kìm kẹp Đông Phương Chính Khanh để hắn tự đứng dậy
Cung Thân Vương từ đầu đến cuối trợn mắt há mồm, "Ngọc, Ngọc Nhi, con đây là..
"Ngũ thúc, người trong phái đoàn đều đã xúc phạm đến con, chẳng lẽ thúc muốn bao che chúng sao
Hoành Ngọc tỏ vẻ ấm ức nhìn Cung Thân Vương
Nàng, công chúa nhỏ được sủng ái nhất Chu triều khi nào lại biết "ấm ức"
Cung Thân Vương lúc này lại chẳng còn lòng đâu mà xót thương, trong đầu rối như tơ vò, chỉ cảm thấy không biết phải ăn nói sao với Bệ hạ
Tùy tiện bắt đoàn người xuống ngục, đây chẳng phải là gây sự với Tống triều sao, nhỡ Tống triều vin vào đó mà khai chiến thì sao
Ông ta cố gắng nhẫn nhịn lời lẽ thô lỗ của sứ đoàn chẳng phải vì muốn tránh cho biên giới xảy ra chiến tranh sao
Thực lực của Chu triều yếu hơn Tống triều, nếu hai bên giao chiến, Chu triều chắc chắn sẽ càng bất lợi
Hoành Ngọc hiểu Cung Thân Vương đang lo lắng gì, nàng nhỏ giọng cười nói với Cung Thân Vương: "Ngũ thúc, Thái tử ca ca vẫn còn ở biên giới, người nghĩ con sẽ không màng đến đại cục sao
Tin con, hai nước sẽ không vì chuyện này mà khai chiến đâu
Sau khi trấn an được Cung Thân Vương, Hoành Ngọc nhìn về phía Đông Phương Chính Khanh, "Đưa hắn về nơi ở đi
Đông Phương Chính Khanh mặt mày đen như đít nồi, đoàn sứ thần đông đúc hơn mấy chục người, mà chỉ trong nháy mắt liền chỉ còn một mình hắn, những người khác tất cả đều đang ngồi xổm trong ngục, vị công chúa điện hạ này xem ra tuổi còn nhỏ, thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn
"Công chúa hôm nay ban ân, ta nhớ kỹ
"Không cần khách khí
Hoành Ngọc hướng Đông Phương Chính Khanh nở nụ cười, "Ghi nhớ là tốt rồi, không cần báo đáp, nếu không thì dù công tử có dáng dấp đẹp hơn nữa, nhà ngục của Chu Triều ta cũng hoan nghênh công tử vào tham quan
Đông Phương Chính Khanh không nói thêm lời ngoan độc nào nữa, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn lúc này đắc tội vị công chúa điện hạ này có thể có được cái gì tốt chứ
Nhìn Đông Phương Chính Khanh rời đi, Hoành Ngọc bị Cung Thân Vương xách đi gặp Chu đế
Chu đế cùng mấy vị trọng thần đều đang đợi sứ đoàn đến, kết quả Cung Thân Vương nghênh đón sứ đoàn lại xách đến hai vị công chúa điện hạ
"Cái này, Ngũ đệ, sao ngươi lại mang Ngọc Nhi đến
Chu đế ngập ngừng hỏi
Cung Thân Vương dở khóc dở cười, "Nhị ca, ngươi có biết khuê nữ bảo bối của ngươi đã làm gì không
Thấy Hoành Ngọc đã tìm chỗ ngồi xuống uống trà, Cung Thân Vương đành phải tự mình kể lại sự tình một lần
Hoành Ngọc rót đầy nửa bụng nước trà, thản nhiên nghênh đón ánh mắt của Chu đế cùng mấy vị đại thần, cười đến vẻ mặt vô tội, "Phụ hoàng, xin người hãy phiền phát quốc thư cho Tống Triều, quở trách bọn họ vì chuyện lấy đám lưu manh chợ búa giả mạo sứ đoàn đến đây đi sứ
Hả
Chu đế có chút mộng mị, đây là chuyện gì
Chuyện này còn không đơn giản sao, đây là trả đũa sớm a
Hoành Ngọc cười nói tiếp: "Trên đường đi đến đây, tại dịch trạm đã kiêu ngạo vô lễ, đến cửa hoàng cung lại càng ăn nói xấc xược, không bỏ vũ khí, còn động tay động chân với ta đây là một vị công chúa, đây chẳng phải là bọn lưu manh chợ búa đang giả mạo sứ đoàn sao
"Nếu những người này quả nhiên là quan viên của Tống Triều, vậy thì Chu quốc ta sẽ thay Tống đế dạy dỗ một chút đám sứ đoàn, để bọn họ rõ ràng lễ nghi cùng quy củ đi sứ
"Ở cuối quốc thư, người hãy hỏi lại Tống đế, có phải muốn đổi vị trí bên trong mà sinh ưu phiền, cố ý trở mặt với Chu Triều ta, khơi mào một trận đại chiến mới không
"Nếu không phải, vì sao sứ đoàn lại ngang ngược như thế
Nếu đúng là thế thì còn cần gì phải đi sứ mà đến
Thực lực của Chu Triều là yếu, nhưng không có nghĩa là phải chịu nhường nhịn mãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng dám bắt nhốt những người này vào ngục, tự nhiên là vì nắm chắc để Tống Triều và Chu Triều sẽ không khai chiến
Dù sao quan hệ hai triều vốn đã chẳng ra gì, giết một đám sứ đoàn cho hả giận thì có làm sao!..