Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Chương 44: Công chúa vạn tuế 12




-- Sau khi Kiều Song quy phục, mười vạn đại quân ở biên giới tuy có dị động, nhưng rất nhanh đều bị Mục Cẩn dùng thiết huyết sát phạt trấn áp
Kiều Song trấn thủ biên giới hơn mười năm, uy vọng rất lớn
Hoành Ngọc hiểu rõ tầm quan trọng của chiến tranh dư luận, nên trong phạm vi toàn thiên hạ một mực tuyên dương chính sách an dân của nàng, không chỉ bách tính, mà cả kẻ sĩ trong thiên hạ đều rất yêu mến nàng
Biên cảnh có đến sáu thành huyện lệnh trong vòng một đêm trở giáo, đầu hàng Chu Triều
Hàng rào biên giới tất cả đều biến thành lãnh thổ địch, cửa ngõ phía bắc của Khánh triều mở toang, chỉ cần đánh thêm ba thành, qua một chỗ hiểm yếu, đại quân liền sẽ đến sát dưới chân thành đế đô của Khánh triều
Thời khắc mấu chốt, Khánh Đế không màng đến thân thể suy nhược nữa, cố gắng gượng dậy lên triều
Việc Ngũ hoàng tử mưu đồ bí mật diệt trừ gia quyến của Kiều Song không thể giấu diếm được, người của Hoành Ngọc cũng không để nó được che đậy
Khánh Đế biết chuyện này xong thì giận tím mặt: "Nghịch tử, nghịch tử
Có ai không, lôi cái nghịch tử này xuống cho trẫm
Thành sự không đủ, bại sự có thừa đồ cẩu vật!!
Gào thét xong, thị vệ canh giữ ngoài điện còn chưa kịp vào kéo Ngũ hoàng tử ra, Khánh Đế đã tức ngất ngay tại triều đình
Thái y ra sức chữa trị, Khánh Đế vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, dù có thể tỉnh lại sau này, cũng sẽ bị trúng gió
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngũ hoàng tử gây ra sai lầm lớn như vậy, mấy người huynh đệ khác của hắn vốn đã thu liễm tài năng, không có ý định tranh ngôi thái tử nữa lại rục rịch trong lòng, âm thầm mưu đồ, muốn triệt để kéo Ngũ hoàng tử xuống đài
Thời khắc mấu chốt là hoàng hậu ra tay bảo vệ Ngũ hoàng tử
Ngũ hoàng tử đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới, tìm cớ loại bỏ hai người đệ đệ thích nhảy nhót kia, những thần tử từng la hét đòi hắn gánh tội, thậm chí cả tả tướng đứng đầu quan văn, đều bị bãi miễn quan chức
Triều đình Khánh triều trở thành một mớ hỗn loạn, nhưng cũng trống rỗng một nửa, không ít lão thần trụ cột quốc gia đều bị bãi nhiệm ở nhà, hết sức xoay chuyển tình thế
Tiền tuyến liên tục bại trận, trong triều Khánh triều vẫn đấu đá kịch liệt như thế, không thể không nói là một chuyện cười khiến người ta đảo điên
Cuối cùng sau khi ổn định được cục diện trong nước, hoàng hậu bắt đầu triệu tập quần thần, hỏi xem có biện pháp nào ngăn được quân Chu thế như chẻ tre không
Bọn triều thần được gọi đến thương nghị hai mặt nhìn nhau
Quân Chu và đế đô Khánh triều hiện tại chỉ cách nhau có mỗi nơi hiểm yếu Gia Yên quan, bây giờ mới hỏi kế sách, có phải là quá muộn rồi không
Lời này bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng, trầm mặc một hồi lâu, dưới sự thúc giục liên tục của Ngũ hoàng tử, có người chần chờ nói: "Chi bằng một bên tổ chức đại quân phản kháng, một bên gửi một phong quốc thư cho quân Chu, nếu quân Chu chịu rút quân, chúng ta có thể phân chia lại cương vực hai nước, triều ta nhân cơ hội này nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi tính sau
Ý này nói sao đây, vẫn còn chút chỗ thích hợp
Nhưng việc này còn phải xem nơi hiểm yếu Gia Yên quan có thể cản được quân Chu không, nếu cản được, đồng thời gây tổn thất nặng nề cho quân Chu, thì sự tình trên quốc thư mới có thể đàm phán, còn nếu không cản được…
Trong mắt không ít người ở đây lóe lên ánh sáng, trong lòng có ý khác
Thế là, theo quân đi về phía nam, Hoành Ngọc đang ở Gia Yên quan liền thấy một phong văn thư được trau chuốt tỉ mỉ..
Quốc thư cầu hòa
Hoành Ngọc thậm chí không thèm liếc mắt đến nội dung bên trên, nàng thân chinh lần này, không có ý định để cho Khánh triều bất kỳ đường sống nào
Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để nhất thống thiên hạ, nếu bỏ lỡ, e rằng đến sử sách đời sau cũng sẽ cười nàng không quả quyết
"Trong nửa tháng phải hạ được Gia Yên quan
Trong một tháng, ta muốn nhìn thấy phong cảnh hoàng cung Khánh triều
Gia Yên quan đúng là hiểm yếu, nhưng không có nghĩa là có hiểm trở là có thể ngồi vững như Điếu Ngư Đài, đứng ở thế bất bại
Hiểu rõ Gia Yên quan dễ thủ khó công, Hoành Ngọc khi sai Thẩm Quy sắp xếp nhân thủ đã cố ý bảo Thẩm Quy cài cắm nhiều người ở bên trong Gia Yên quan để làm nội ứng, đồng thời tìm cách xúi giục văn quan võ tướng
Lần bố cục này kéo dài hơn năm năm, khi từng chiêu trò bí mật lộ ra, rất nhiều quan viên của Chu Triều mới hiểu vì sao bệ hạ của bọn họ có thể nhất thống thiên hạ, vượt qua vô số tiền bối, thành tựu cái sự nghiệp vĩ đại thống nhất thiên hạ này trong lúc loạn thế suy vong -- Nhìn như Tống triều nội đấu, Khánh triều tranh giành không ngừng, Chu Triều lấy nhàn ứng mệt, nhưng thực tế thì sao
Nếu không phải nàng không ngừng phát triển kinh tế làm đầy quốc khố, không ngừng cách tân vũ khí để nâng cao quân đội, sao có thể trong chưa đầy hai năm phát động hai trận đại chiến, đồng thời chỉ dùng ba tháng đã sáp nhập bản đồ lớn như vậy của Tống triều vào lãnh thổ của mình
Nếu không có lòng tính toán vô tâm, bố cục từ vài năm trước, làm sao có thể dùng hy sinh nhỏ để đổi lấy thắng lợi lớn nhất…
Cho nên việc thống nhất thiên hạ này, uy chấn tứ hải này, chỉ có vị đế vương trẻ tuổi chưa đến hai mươi tuổi này mới làm được
Bảy ngày sau, Gia Yên quan mở rộng cửa, nghênh đón quân Chu vào thành
Cửa thành loang lổ vết máu, để mở được cánh cửa này, những người trung thành với Hoành Ngọc cũng đã hy sinh rất nhiều
Nhưng tất cả những điều này so với một trận hỗn chiến quy mô lớn, đã có thể xem là tổn thất rất nhỏ
Vào được Gia Yên quan, quân Chu dừng chân chỉnh đốn
Ở phía bên kia, đám người Ngũ hoàng tử biết được tin tức liền phát điên
Khánh Đế đang hôn mê triền miên trên giường bệnh vừa có dấu hiệu tỉnh lại, khi nghe Ngũ hoàng tử hấp tấp vội vàng kể hết mọi chuyện, đồng thời hoảng sợ hỏi hắn “Phụ hoàng, con nên làm thế nào” thì phun ra một ngụm máu tươi vào mặt Ngũ hoàng tử, lập tức chỉ còn lại một hơi
Ngày Khánh Đế băng hà, đế đô thay màu, ba mươi nghìn quân Chu đã đến dưới thành
Dùng một chút thủ đoạn, quân Chu thả rất nhiều tờ giấy vào trong đế đô
Trên những tờ giấy này, viết đầy những chính sách ưu đãi của Chu Triều đối với bách tính, chính sách ưu đãi đối với hàng thần, cùng một bản cáo trạng đối với Ngũ hoàng tử
“Ngũ hoàng tử Khánh triều có tội thí quân thí phụ, hạng người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa này, những đại thần từng mang ơn của Khánh Đế, những bách tính kia, các ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn một người như vậy trở thành tân đế của các ngươi sao
Nếu một người như vậy mà cũng có thể trở thành đế vương, chẳng phải là để người thiên hạ chê cười sao?”
“Bệ hạ của triều ta và Bệ hạ của Khánh triều vốn là bạn tri kỷ đã lâu, hôm nay binh lâm thành hạ, là vì Khánh Đế vừa băng hà nên mới không muốn tàn sát làm rối người mất, vì thế hy vọng chư vị có thể bỏ gian theo chính….”
Tả tướng Khánh triều trong hai ba tháng ngắn ngủi này đã già đi rất nhiều
Hắn ngồi trong sân uể oải phơi nắng, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã truyền đến
Tả tướng ngẩng mắt nhìn, phát hiện đó là con trai cả
“Vội vàng hấp tấp như vậy, chẳng lẽ là quân Chu đã đến dưới thành rồi?” Tả tướng Khánh triều được người hầu đỡ ngồi thẳng dậy
Con trai cả của Tả tướng hành lễ, rồi vội vội vàng vàng đưa tờ truyền đơn trong tay cho tả tướng, “Phụ thân, những tờ giấy này đã được rải khắp trong thành rồi, ngài hãy xem qua.”
Tả tướng nhận lấy, ngay trang đầu tiên chính là bản cáo trạng đối với Ngũ hoàng tử
Xem xong, tả tướng không khỏi bật cười, bình luận rằng: “Người mới thay người cũ, thiên hạ này quả nhiên vẫn là thiên hạ của người trẻ tuổi.”
“Phụ thân…” Con trai cả của tả tướng không khỏi lên tiếng, “Ngài thấy, thành này còn giữ được không?”
“Thế nào, ngươi muốn mở cửa nghênh quân Chu vào thành, trước mặt vị Nữ đế kia tỏ mặt, sau này dễ bề ra làm quan à?” Tả tướng run tay cầm tờ giấy, nghiêm nghị nói, “Ta từng chịu ơn lớn của Bệ hạ, bất lực xoay chuyển cục diện Khánh triều, nhưng ít nhất cánh cửa thành này không thể mở ra trong tay ta hoặc tộc nhân của ta
Các ngươi không thể là người đầu tiên mở cửa nghênh quân!”
“Dù ta không hiểu rõ vị Nữ đế kia, nhưng nàng có thể đi đến bước này, nhất định là có mắt nhìn người
Chỉ cần ngươi có năng lực, nàng sẽ dùng ngươi.”
Trong thành trì tập trung quyền lực cao nhất của Khánh triều này, ẩn chứa vô số tâm tư mưu đồ, những người có cùng suy nghĩ với con trai cả tả tướng có không ít
Nếu là một vị quân chủ thiết huyết, trấn áp một phen còn có thể đè được những suy nghĩ đó, nhưng Ngũ hoàng tử là ai chứ, Khánh triều này là từng bước một đi đến cục diện này trong tay hắn
Cho nên rất nhiều người không coi Ngũ hoàng tử ra gì, đua nhau mưu đồ cho gia tộc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày thứ ba đại quân đến dưới thành, giáo úy cửa thành bị giết, có người mở cửa thành nghênh đón quân Chu vào thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngũ hoàng tử và hoàng hậu hoảng loạn bỏ chạy, bị người giết chết, đầu bị mang đến cho quân Chu để thỉnh công
Ngày nước mất nhà tan, trừ các đại thần công khanh có chút hoảng hốt, dân chúng đều rất bình tĩnh, thậm chí còn có không ít cửa hàng mở cửa buôn bán
Hoành Ngọc cưỡi ngựa, cùng Mục Cẩn và những người khác cùng đi trên đường Ngô Đồng náo nhiệt nhất của đế đô Khánh triều
Đường Ngô Đồng so với dĩ vãng tiêu điều hơn không ít, bách tính qua lại cũng ít đi rất nhiều, nhưng một nửa cửa hàng vẫn mở cửa, khi nhìn thấy Hoành Ngọc và đám người mặc giáp nhẹ cưỡi trên lưng ngựa này thì không lên tiếng chào hỏi, nhưng trên mặt cũng không hề có vẻ sợ hãi
“Ngươi được lòng dân.” Mục Cẩn cười khen nàng
Nếu là người khác nói vậy, Hoành Ngọc sẽ chỉ cười một tiếng cho qua
Nhưng là Mục Cẩn khen nàng, khóe mắt mày của Hoành Ngọc đều nhiễm lên ý cười, giải thích nói: "Đó là điều đương nhiên
Ban đầu khi bày bố cục, ta đã đánh vào dư luận trước, tuyên dương chính sách huệ dân của Chu triều trong phạm vi toàn thiên hạ
"Thu hết lòng dân trong thiên hạ, thu hết lòng người hiền tài trong thiên hạ, công thành chiếm đất tự nhiên mọi việc đều thuận lợi
Những người đi theo sau lưng Hoành Ngọc như Thẩm Quy, chưa từng thấy bệ hạ của họ có dáng vẻ như vậy, không khỏi trong lòng lấy làm lạ, nhưng lại không dám lên tiếng cắt ngang
Những người như Cái Lam, từ nhỏ nhìn Hoành Ngọc lớn lên, thì lại có một loại cảm xúc phức tạp khác
Mục Cẩn mỉm cười nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi về một vài chuyện mà hắn chưa nhớ ra được
Chu Triều thái y cùng nhau châm cứu cho hắn, lại thêm Hoành Ngọc bổ sung phương thuốc, trí nhớ của Mục Cẩn đã hồi phục đôi chút, tình trạng cơ thể cũng tốt hơn nhiều so với trước
Bây giờ hắn ngồi trên lưng ngựa, một thân giáp nhẹ, cong môi cười khẽ, tuy trên mặt còn có vết sẹo nhạt chưa mờ, nhưng phong thái so với mấy năm trước càng tăng lên, càng khiến người ta kinh diễm
Khi vừa nhận nhau, đủ loại ký ức nổi lên trong lòng
Hắn đã hứa với tiểu công chúa rất nhiều điều nhưng đều không giữ lời, lúc đó Mục Cẩn chỉ cảm thấy vô cùng thê lương
Nhưng năm năm bỏ lỡ không thể đảo ngược, hắn chỉ có thể sống cho hiện tại, gấp bội bù đắp
Vị trí Thiên Hạ Cộng Chủ này chỉ có Hoành Ngọc mới có thể ngồi, nàng không thể nào trở lại thành vị công chúa nhỏ ngang ngược chỉ thích gấm vóc, hắn vẫn có thể dùng cách khác để bảo vệ nàng
Con ngựa đi rất chậm, ở cuối đường Ngô Đồng, có tướng lĩnh hầu ở đó, cúi người nói: "Bệ hạ, cục diện đã hoàn toàn khống chế
"Phủ đệ các trọng thần trong triều đều có trọng binh trấn giữ, các khu phố trọng yếu trong thành đều có quân ta giới nghiêm
"Mời bệ hạ đích thân đến hoàng cung, chủ trì cục diện
Tọa trấn hoàng cung Khánh triều, Hoành Ngọc không ngừng điều hành quan viên, nắm giữ những vị trí then chốt
Trong thành, quân Khánh đều phải tháo bỏ vũ khí, võ tướng từ ngũ phẩm trở lên tạm thời bị quản thúc
Sau đó, nàng đích thân đến phủ của tả tướng và hữu tướng Khánh triều, thành tâm mời hai vị trọng thần trở lại triều đình… Từng việc, từng việc được phân công đâu vào đấy
Bộ máy hành chính vốn tê liệt nay lại vận hành trở lại, đồng thời hiệu suất tăng lên rất nhiều
Năm tháng sau, toàn bộ lãnh thổ Khánh triều đã nằm trọn trong bản đồ Chu triều
Một tháng sau, Hoành Ngọc đổi quốc hiệu, lấy Kiến Nguyên làm niên hiệu, định đô ở Lạc Thành, đưa đại lục Thần Châu vốn cát cứ hơn trăm năm, trở về cục diện thiên hạ thống nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.