Đây là còn nhớ rõ Hoành Ngọc trước đó đối với quyển sách « phân tích ví dụ thực tế về tâm lý tội phạm » đánh giá
Hoành Ngọc đưa tay nhận lấy danh thiếp, “Cảm thấy vô cùng hứng thú.” Mục đích đã đạt được
Nàng đưa thông tin liên lạc của mình cho Robert
“Tối nay trợ lý của ta sẽ liên lạc với ngươi, nếu thuận tiện thì ngày mai đến nhóm nghiên cứu nhé
Ta còn có việc phải giải quyết, xin phép đi trước.” Nói xong, Robert vẫy tay với nàng rồi dẫn đầu rời khỏi phòng học
Hoành Ngọc cất danh thiếp, buổi chiều không có lớp, nàng định đến thư viện giết thời gian
Vừa đi trên sân trường thì điện thoại reo lên, Hoành Ngọc cầm điện thoại lên, kết nối cuộc gọi video của Ôn Đình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì lệch múi giờ, bên trong nước lúc này đã là đêm khuya, Ôn Đình đang ngồi xếp bằng trên giường, hăm hở kể lể với Hoành Ngọc về cuộc sống ở trường của hắn, sau đó lại bảo Hoành Ngọc quay cảnh trường cho hắn xem
“Ngươi vẫn chưa chán à?” Hoành Ngọc hiểu được vì sao cùng một chuyện mà Ôn Đình có thể nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bởi vì chỉ cần không có gì khác biệt thì phong cảnh đó hắn vẫn có thể hăm hở ngắm đi ngắm lại cả chục lần, còn gì mà đứa nhỏ này không làm được nữa chứ
“Không có không có
Ngươi đi Mỹ rồi liền lạnh nhạt với ta thế!” Ôn Đình cố ý gây sự
“Thành tích học tập thế nào?” Chủ đề nhảy có chút nhanh, Ôn Đình không còn làm ồn nữa, hơi mơ màng gật đầu nói: “Cũng tàm tạm, học hành vẫn theo kịp.” “Ngươi không phải có hộ chiếu Mỹ sao, hay là xin nghỉ một tuần qua chơi đi, tự mình xem trường của ta thế nào.” Ôn Đình điên cuồng gật đầu
Hắn không thể cưỡng lại được sự dụ hoặc này
Cuối cùng cả nhà đều đến
Thời gian này nhóm nghiên cứu không bận lắm, Hoành Ngọc giải quyết hết mọi việc của tuần sau rồi xin nghỉ phép, chuyên tâm đưa gia đình họ Ôn đi chơi ở Mỹ
Nàng đến Mỹ đã một năm, gần như không đi đâu, một phần là do cảnh Mỹ ở các thế giới song song đều không khác biệt mấy, trước đây nàng đã chơi chán rồi, so với rất nhiều người Mỹ sinh ra và lớn lên tại đây thì nàng còn hiểu rõ văn hóa và cảnh đẹp của vùng đất này hơn
Xuyên qua các thế giới, nàng xem như là một dạng có được sinh mệnh dài đằng đẵng
Hưởng thụ đủ loại cuộc sống, dành thời gian trau dồi bản thân, học hỏi những tri thức mà nàng chưa từng hiểu qua
Chơi khoảng một tuần thì Ôn Đình và mọi người về nước
Nhìn Ôn Đình và người nhà vào phòng chờ máy bay, Hoành Ngọc một tay đút túi áo khoác, chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe của sân bay
“Là cô, An!” Bên cạnh một cô gái có dáng người cao gầy, mang vẻ đẹp lai tháo kính râm xuống, kinh hỉ nói
Hoành Ngọc nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu nhìn thì nhận ra đây là cô nương Đới Nhã mà trước kia nàng đã giúp giành lại túi xách ở sân bay
Định chào hỏi với Đới Nhã, ánh mắt Hoành Ngọc liếc qua phía sau Đới Nhã, thấy có hai người đàn ông cao lớn mặc thường phục đứng cách Đới Nhã mấy mét, trông như vệ sĩ của nàng
“Hôm trước cô giúp tôi, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn.” Chỉ là tiện tay mà thôi, tức là nếu Đới Nhã muốn xin phương thức liên lạc, Hoành Ngọc cũng đã từ chối, không ngờ giờ lại gặp lại
Hoành Ngọc gật đầu, chào hỏi: “Thật trùng hợp, lại gặp nhau ở sân bay.” Đới Nhã mỉm cười, “Đúng vậy, vừa thấy cô tôi còn hơi không dám nhận, nhưng nghe cô nói tiếng Trung, tôi đoán ngay là cô
Khí chất của cô rất đặc biệt.” “Cô có thời gian không, tiện thì để tôi mời cô một ly cà phê nhé?” Lúc đó nàng cũng không có hẹn gì, Hoành Ngọc cũng không để ý, gật đầu đồng ý
Đới Nhã trạc tuổi nàng, nói chuyện thì mới phát hiện ra cả hai đều là sinh viên của trường Dewdale, có điều nàng kém Hoành Ngọc một khóa, mới nhập học không lâu
Tâm tình Hoành Ngọc đang tốt, nên khi Đới Nhã hỏi thông tin liên lạc, cả hai đã trao đổi với nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đới Nhã vẫn muốn nói chuyện thêm, nhưng vệ sĩ của nàng đến gần, ghé vào tai Đới Nhã nói gì đó, Đới Nhã có chút nhíu mày, đành nói câu xin lỗi rồi cùng vệ sĩ rời đi
Ngồi gần cửa sổ, uể oải phơi nắng, uống cạn hết ly cà phê Lam Sơn, Hoành Ngọc lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lái xe về nhà một mình
Ngày hôm sau, cuộc sống của nàng lại quay trở lại guồng quay bận rộn
Khi việc nghiên cứu đi sâu hơn, đến kỳ nghỉ Giáng Sinh dài, Hoành Ngọc cũng quyết định ở lại Mỹ, vì quá bận nên không có thời gian về Trung Quốc
Ôn Đình sắp thi cuối kỳ, dứt khoát bị bỏ lại, Ôn gia gia, Ôn ba ba và Ôn mụ mụ ba người lại bay sang Mỹ, cùng Hoành Ngọc đón lễ Giáng Sinh
Biết Hoành Ngọc mỗi ngày đều rất bận, nên lần này họ không ở lâu, hết Giáng Sinh thì lại bay về nước
Đại học ở Mỹ chú trọng tín chỉ hơn, chỉ cần đủ tín chỉ thì có thể tốt nghiệp thuận lợi, không cần tuân thủ đúng bốn năm học đại học
Hoành Ngọc cũng không quá chú trọng việc này, nhưng đối với môn học mình cảm thấy hứng thú thì đều ghi danh theo học, trước sau chỉ tốn ba năm đã hoàn thành xong chương trình đại học, tốt nghiệp thuận lợi, trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư Robert, vẫn ở lại nhóm nghiên cứu
Nhưng lúc này, nàng đã từ một thành viên phụ trách những công việc lặt vặt biến thành một thành viên nòng cốt của nhóm nghiên cứu
Cho dù là Robert, một người từng gặp nhiều thiên tài, mỗi khi trò chuyện với bạn bè cũng đều không tiếc lời khen ngợi về cô học trò này của mình
“Tư duy logic rõ ràng, trình tự chặt chẽ, trời sinh thích hợp làm việc nhóm.” “Quan trọng nhất là, nàng rất tự tin.” Robert nói thêm
Một khi có sai sót trong phác họa hồ sơ tội phạm học thì sẽ rất dễ gây hiểu lầm, đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, làm tăng thời gian và độ khó phá án
Thử nghĩ khi đối mặt với một tên tội phạm giết người hàng loạt mà hắn có thể phạm tội bất cứ lúc nào, hoặc là đối mặt với một nạn nhân mất tích mà lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, thì áp lực mà những người làm trong nghề phác họa hồ sơ tội phạm học phải gánh chịu sẽ rất lớn
Bởi vì một khi phác họa sai lầm, thì hậu quả phải trả là mạng người
Dù rằng ai cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng bản thân các Trắc Tả sư có thể thản nhiên đối mặt với hậu quả do việc phác họa sai lầm mà gây ra không
Cho nên, một Trắc Tả sư cần phải có đủ sự tự tin với kết quả mình đã phác họa, đến chính bản thân mình còn không tin tưởng vào bản thân thì người khác làm sao dám giao việc cho bạn
Khi mới gia nhập nhóm nghiên cứu thì còn tốt, sau khi kiến thức chuyên môn của Hoành Ngọc ngày càng vững chắc, dù Robert cố ý đánh lạc hướng hay những bạn học bên cạnh dao động, nàng vẫn kiên định với đáp án của mình, không bị ảnh hưởng bởi người khác
Đây là một phẩm chất mà một Trắc Tả sư hàng đầu cần phải có
“Ông khen ngợi cô ấy như vậy, là định đợi cô ấy tốt nghiệp thì giữ lại bên cạnh làm trợ lý cho ông sao?” Người bạn cười hỏi, đầy hiếu kỳ
Robert lắc đầu, “Đương nhiên không phải, nàng còn trẻ như vậy, mà lại có tố chất ưu tú đến thế thì nên tăng thêm kinh nghiệm thực chiến, đợi hơn chục năm nữa, chưa chắc ta đã làm tốt bằng nàng.” Đánh giá này khiến bạn của Robert kinh ngạc hơn so với tất cả các lời khen trước đó, “Vậy ông thấy nơi nào thích hợp với nàng
Chẳng lẽ là...” “Đúng.” Robert đắc ý cười một chút, “Gần đây BAU đang tuyển người, ta định đề cử nàng qua đó.” Cùng lúc đó, Hoành Ngọc đang hoàn tất công việc trên tay, tiện thể chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp cao học, định sau khi tốt nghiệp thì về nước
Vào ngày nhận được bằng tốt nghiệp, Hoành Ngọc đến chào tạm biệt Robert
Robert ngạc nhiên nói: “An, với tài năng của cô thì ở lại đây là phù hợp nhất
Với cả ta đang định tiến cử cô vào làm ở BAU, cô phải biết đó là nơi nào chứ, không có sinh viên chuyên ngành phác họa tội phạm nào mà lại không hy vọng được làm việc ở đó.” Không phải thực tập mà là chính thức trở thành một thành viên ở đó
Từ khi học nghiên cứu sinh, Hoành Ngọc đã lục tục công bố vài bài luận trên các tạp chí chuyên ngành, tuy còn trẻ tuổi nhưng nàng đã có danh tiếng lẫy lừng trong giới phác họa hồ sơ tội phạm, lại còn có Robert bảo đảm nên việc bỏ qua kỳ thực tập không có gì khó khăn đối với nàng
Hoành Ngọc trước đó cũng không biết chuyện này, nhưng việc này cũng không hề làm ảnh hưởng đến quyết định của nàng
“Gia gia của ta đã lớn tuổi, sức khỏe không được như trước, khi ta đã tốt nghiệp rồi thì đương nhiên phải về để ở bên cạnh ông nhiều hơn
Mà với lại, đã là tích lũy kinh nghiệm thì dù ở Mỹ hay Trung Quốc cũng như nhau thôi, ở Trung Quốc thì ta còn có thể có nhiều không gian phát triển hơn, ông cũng biết, ngành phác họa hồ sơ tội phạm ở Trung Quốc rất khan hiếm.” Học đại học mất ba năm, học nghiên cứu sinh Hoành Ngọc cũng bỏ ra hai năm nghiêm túc, không cố tình tốt nghiệp sớm là để được học nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn với các vụ án
Hoành Ngọc mỉm cười, nói tiếp: “Quan trọng nhất là, vào ngày hôm qua, ta đã nhận được lời mời từ đội cảnh sát hình sự D thị, tháng 7 năm nay sẽ đến trình diện đội cảnh sát hình sự, chính thức trở thành một người làm công tác phác họa tội phạm.” Robert thở dài, không khuyên can thêm
Ông ta xem người rất chuẩn, nên tự nhiên hiểu người đối diện không phải là kiểu người dễ dàng dao động suy nghĩ vì lời khuyên của ông
Nhưng ông vẫn cảm thấy tiếc nuối vô cùng
Hoành Ngọc cười tạm biệt, nhường không gian lại cho Robert, để ông bình tĩnh tiêu hóa tin tức về việc cô trợ lý, cô học trò giỏi của mình sắp rời khỏi nước Mỹ
Ngày Hoành Ngọc về Trung Quốc, có rất nhiều người đến tiễn đưa
Bị người nhà quản thúc rất nghiêm, Đới Nhã cũng cố ý đến sân bay tiễn đưa
Trước khi lên máy bay, Robert cười chúc phúc cho người học trò này của mình: "Ta mong không lâu nữa, khi mọi người nhắc đến chuyên ngành tội phạm học của Hoa Quốc, có thể người đầu tiên họ nghĩ đến là tên của ngươi
Hoành Ngọc cười đáp lại: "Chuyện đó là đương nhiên
—— —— —— —— Hai chương gộp một, hôm nay cập nhật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy nên cứ gọi Hoành Ngọc là "An" đi
Nghiên cứu sinh ở Mỹ chỉ cần học hai năm, vì thế Hoành Ngọc ở Mỹ tổng cộng năm năm, vẫn còn hai năm nữa mới tới mốc thời gian bắt đầu kịch bản
Ừm, nữ chính nguyên tác rất lâu sau mới xuất hiện
Các vụ án trong này đều là ta tự nghĩ ra, nếu có chỗ sơ suất mọi người bình luận bảo ta một tiếng, ta sẽ sửa
Các vụ án quan trọng về sau ta sẽ viết kỹ hơn, còn một vài vụ sẽ viết sơ lược, sẽ không phân tích quá trình tỉ mỉ
Tiện thể nói, «Tâm lý tội phạm» thật sự rất hay, vì thế trong truyện thường xuyên nhắc tới BAU
Ngủ ngon!