Nữ Phụ Là Đại Lão [xuyên Nhanh]

Chương 77: Phạm tội trắc tả sư 16 Con tư sinh




Vinh Minh cứ thao thao bất tuyệt nói, còn Hoành Ngọc thì chỉ cười nhẹ, không đưa ra ý kiến gì
Tống Vịnh Ca chắc chắn sẽ không đến, Vinh Minh phân tích là một lẽ, quan trọng nhất là do người quản lý của hắn
Hoành Ngọc nhìn ra được rằng có người quản lý kia ở đó, Tống Vịnh Ca không dám làm càn, ít nhất sẽ không ngang nhiên làm những chuyện đó
Xuống đến lầu dưới, quả nhiên không có gì náo nhiệt vui vẻ, hai người mỗi người một ngả, tự lái xe về nhà
*** Năm học lớp 12 đã bắt đầu được một thời gian, Ôn Đình cũng không có ở nhà
Hoành Ngọc đẩy cửa bước vào nhà, ông nội Ôn đang cắm cúi đọc báo, nghe tiếng động liền ngẩng đầu liếc nàng một cái, cười chào nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoành Ngọc vào phòng lấy sách, ngồi cạnh ông nội Ôn cùng ông đọc sách, thỉnh thoảng trên báo thấy điều gì mới lạ, ông nội lại quay sang trò chuyện cùng nàng vài câu
Đột nhiên, điện thoại Hoành Ngọc để trên bàn sáng lên, người gửi tin nhắn là "Cố Hướng Văn"
Nàng cầm điện thoại lên
【Cố Hướng Văn: Hoành Ngọc, anh trai ta hôm nay ra ngoài rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc tan làm về nhà ta không thấy hắn đâu, vừa gọi điện thì hắn nói đang trên taxi, ngươi xem có phải hắn đang dần dần hồi phục không?】 【Cố Hướng Văn: Mấy năm nay, trừ ngày giỗ chị Thanh Âm hắn mới ra ngoài, còn lại thì chỉ xuống lầu là cùng, giờ như này có phải là một thay đổi tốt không?】 Qua màn hình, Hoành Ngọc cũng cảm nhận được sự kinh ngạc và phấn khích của Cố Hướng Văn
Nhưng mà… có gì đó bất thường thì ắt có vấn đề
Tình huống của Cố Hướng Dương thế này không bình thường, hắn đột nhiên ra ngoài có khi lại là vấn đề lớn
【An Hoành Ngọc: Ngươi có biết anh trai ngươi đi đâu không?】 【Cố Hướng Văn: Không biết…】 【Cố Hướng Văn: Hay là ta vui mừng hơi sớm?】 Đều là người thông minh, thấy Hoành Ngọc không phụ họa mình, Cố Hướng Văn ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng
Hoành Ngọc không đả kích hắn, cũng không an ủi hắn, chỉ nhắn lại bảo Cố Hướng Văn cố gắng hỏi xem Cố Hướng Dương đi đâu
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Hướng Văn lại gửi tin nhắn cho nàng:
【Anh ta nói đi quảng trường Hồ Dương, có một bạn học đại học hẹn ăn cơm
Người bạn này có quan hệ tốt với anh ta, vừa đi công tác về D thị, anh ta thấy bạn nhiệt tình quá nên nhận lời đi luôn】 Quảng trường Hồ Dương
Hoành Ngọc ghi nhớ địa danh này, tiếp tục nhắn tin cho Cố Hướng Văn, 【Ngươi có thể tả cho ta một chút từ lúc anh trai ngươi bước vào cửa thì cử chỉ, hành động và trạng thái của anh ấy như thế nào không
Xin lỗi, hỏi như vậy hơi thất lễ】 Cố Hướng Văn ngồi trên ghế sô pha
Hôm nay hắn bận rộn cả ngày, mệt mỏi trở về nhà, biết được anh trai mình đã ra ngoài liền kích động vô cùng, nhắn tin cho Hoành Ngọc xong lại thấp thỏm lo lắng, chờ anh trai về nhà thấy biểu cảm hiếm có mà nhu hòa của anh ta thì lại vui mừng không thôi, nhưng khi thấy tin nhắn Hoành Ngọc vừa gửi tới, chút vui sướng trong lòng lại tan biến hết cả
Chưa khi nào như bây giờ, Cố Hướng Văn nhận thức rõ rằng anh trai mình không ổn
- Anh trai hắn bây giờ giống như một người mất kiểm soát, tất cả đều bất thường, kỳ thật hắn không nên vui mừng, mà phải cảm thấy sợ hãi lo lắng mới đúng
Nhận thức này, khiến một gã đàn ông như Cố Hướng Văn cũng khó chịu vô cùng
Hắn đưa tay che trán, mệt mỏi bước ra ban công, phơi nắng chút ánh chiều tàn, lúc này mới hồi phục tỉnh táo và kiềm chế, cố gắng miêu tả chi tiết cảnh tượng cho Hoành Ngọc
【Cố Hướng Văn: Khoảng mười phút trước, ta nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ, liền vội ra mở cửa cho anh, thì anh đã tự đẩy cửa đi vào rồi
Khóe môi anh ta còn nhếch lên cười, sắc mặt rất nhu hòa.】 【Cố Hướng Văn: Từ sau chuyện đó, quần áo của anh ấy đều là màu tối, nhưng hôm nay lại mặc một bộ áo khoác màu sáng, râu cũng đã cạo sạch sẽ, nhìn rất có tinh thần】 【Cố Hướng Văn: Thấy anh ta như vậy ta rất kinh ngạc, không nhịn được hỏi thăm anh đi gặp bạn thế nào, anh nói cảm giác rất tốt, nói rồi lại cười… Ta có thể cảm thấy, anh cười rất vui, kiểu buông lỏng từ tận đáy lòng.】 Sau khi miêu tả xong, đối phương im lặng rất lâu không trả lời
Cố Hướng Văn như mất hết sức lực, điện thoại từ tay rơi xuống, rớt ngay cạnh đùi
Hắn toàn thân mỏi mệt, ngã người ra ghế sô pha phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, tiện thể chờ tin nhắn của Hoành Ngọc
Hoành Ngọc đọc hết tin nhắn Cố Hướng Văn gửi, trong đầu liền triệu hồi hệ thống, “Hệ thống, ngươi kiểm tra máy tính của Cố Hướng Dương đi, xem gần đây hắn có tìm kiếm thứ gì trong máy không, có liên quan gì đến quảng trường Hồ Dương không.” Trong lời miêu tả của Cố Hướng Văn, Cố Hướng Dương giống như một người sắp báo được mối thù lớn, cả người lộ vẻ ung dung
Ở quảng trường Hồ Dương kia, nhất định sẽ có chuyện xảy ra
Một phút sau, hệ thống xuất hiện trở lại, 【Số không, ta tìm thấy rồi, trong những trang web mà Cố Hướng Dương từng truy cập có một bản nháp tin tức được đăng, ở quảng trường Hồ Dương có một công trình biểu tượng, do tập đoàn Kỳ Thị thầu thi công, tám ngày sau công trình biểu tượng kia sẽ được cắt băng khánh thành, Kỳ Hoa Mậu sẽ có mặt tham gia buổi lễ cắt băng đó】 【Ngoài ra, ta còn phát hiện Cố Hướng Dương đã mua rất nhiều sách y học】 Cố Hướng Văn tựa vào ghế nghỉ ngơi, hơi thở có chút dồn dập, não bộ suy nghĩ hỗn loạn, một mực không thể tập trung được, chỉ thấy trong lòng nặng trĩu, như bị tảng đá lớn đè nén
Mãi đến khi hắn cảm giác có điều gì đó bất thường, dường như có người đứng trước mặt mình, Cố Hướng Văn mới từ từ mở mắt ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rồi hắn nhìn thấy Cố Hướng Dương đang vươn tay ra, cầm chiếc điện thoại hắn vừa làm rơi lên, mặt không chút cảm xúc lướt xem những tin nhắn trên màn hình
Nghĩ đến cuộc trò chuyện của mình và Hoành Ngọc, sắc mặt Cố Hướng Văn lập tức tái đi, đột ngột ngồi dậy định giật lại điện thoại, “Anh, sao anh lại tùy tiện cầm điện thoại của em khi chưa được em cho phép chứ?” Ánh mắt Cố Hướng Dương không hề rời khỏi màn hình điện thoại, hắn lùi lại hai bước để tránh hành động của Cố Hướng Văn, đồng thời giơ bàn tay còn lại ra để ngăn Cố Hướng Văn
Những dòng tin nhắn không nhiều, Cố Hướng Dương không cần nhìn kỹ cũng liếc qua biết nội dung là gì
Hắn cười lạnh một tiếng, “Vậy à, vậy sao ngươi không xin phép ta, đã kể chuyện của ta cho người khác biết
Cố Hướng Văn, muốn ta tôn trọng ngươi, thì ít nhất ngươi cũng phải tôn trọng ta đi
Sao, cảm thấy ta người anh này trở thành phế vật, nên không có quyền quản ngươi?” Câu nói của hắn lạnh băng, hành động Cố Hướng Văn cứng đờ, hắn khó tin ngẩng đầu nhìn Cố Hướng Dương
Cố Hướng Dương cũng ý thức được mình lỡ lời, đôi môi tái nhợt mím chặt thành một đường
"Anh
Anh có thể đừng nói với em những lời này được không
Chị Thanh Âm mất rồi, nhưng anh vẫn còn em là người thân, anh như vậy có từng nghĩ đến cảm xúc của em không
Cố Hướng Văn đột nhiên hét lớn, tiếp tục lao tới định giật lại điện thoại
Hắn rất lo lắng phía Hoành Ngọc sẽ gửi đến những phán đoán không tốt, nếu anh trai hắn thấy được… Cố Hướng Văn không dám nghĩ tiếp
Nghe đến ba chữ "chị Thanh Âm", vẻ mặt Cố Hướng Dương càng trở nên lạnh lùng, tất cả những áy náy thoáng qua đều tan biến hết
Hắn lại một lần nữa linh hoạt tránh được hành động của Cố Hướng Văn
Ngay khi tay Cố Hướng Văn chạm vào Cố Hướng Dương thì điện thoại đột nhiên rung lên, phát ra tiếng thông báo - Có người nhắn tin đến
—— —— —— —— Gộp hai chương làm một, tiện thể cầu lượt dịch dưỡng Còn đang sửa, chút nữa đăng mọi người ngủ dậy rồi xem nhé, ngủ ngon…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.