Bởi vì hiện ra trước mắt nàng là một tòa biệt thự quen thuộc – đó chính là ngôi nhà nàng đã sinh sống hai mươi năm
Kiều Du kinh ngạc bước vào
Giống nhau như đúc
Ngoại quan ngôi nhà, bố cục vườn hoa, lối đi lát đá cuội, thậm chí cả những bông hoa trồng trong vườn cũng giống y hệt
Điểm khác biệt duy nhất là, trừ cánh cổng mà nàng vừa bước vào, toàn bộ biệt thự xung quanh đều được bao quanh bởi bức tường kính dày cộp, không còn lối ra nào khác
Kiều Du ngẩng đầu lên, ngay cả khoảng không cũng đầy những thanh ngang làm từ pha lê
Toàn bộ không gian này, tựa như một chiếc lồng chim pha lê khổng lồ
Kiều Du đi đến bên cạnh bức tường pha lê, rất nhanh nàng nhận ra đây là loại kính công nghiệp chống va chạm và chống cháy nổ, được dán chồng lên nhau từng lớp, mỗi lớp cách nhau vài milimet
Kiều Du đếm được, tổng cộng có sáu lớp
Bên ngoài bức tường pha lê là một rừng cây, nhưng xa hơn nữa, có một bức tường cao lớn chắn ngang, che khuất tầm mắt từ bên ngoài
Kiều Du nghĩ, đó hẳn là bức tường ngoài thực sự của Giang Gia Đại Trạch
Kiều Du đi theo lối nhỏ đến trước cửa biệt thự, cửa lớn không đóng, nàng rất nhẹ nhàng liền bước vào trong nhà
Không ngoài dự liệu, bố cục trong nhà cũng giống nhau như đúc
Kiều Du đi dạo khắp tất cả các gian phòng, thế mà ngay cả một chút khác biệt cũng không tìm thấy
Nếu như trước đó Kiều Du vẫn còn đang suy tư Giang Trạm có biết hay không sự tồn tại của con đường hành lang, vậy bây giờ nàng đã hoàn toàn không cần hoài nghi
Rất rõ ràng, chiếc “lồng” này chính là do Giang Trạm chuẩn bị – vì nàng mà chuẩn bị
Kiều Du cũng không ở lại trong căn “phòng lồng” đó bao lâu, rất nhanh nàng quay về Giang gia chủ trạch, ngồi trong phòng thật lâu không nói nên lời
Nàng biết Giang Trạm những năm này vẫn luôn phái người giám thị nàng, cũng biết hắn vẫn luôn điều tra những người và sự việc liên quan đến nàng
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, hắn lại muốn nhốt nàng lại
Rất hiển nhiên, ngôi biệt thự kia đã vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu nàng “gió đông” này
Với khối lượng công trình lớn như vậy, Giang Trạm nhất định đã bày ra rất lâu rồi
Kiều Du nghĩ, bình thường, nàng hiện tại hẳn là tràn đầy sợ hãi
Nhưng nàng không có
Nàng cũng không bình thường
Nàng từ tận thế trở về, chịu đựng qua đói khát và ốm đau, trải nghiệm qua ác độc và phản bội, từng chịu đựng những cực khổ và tra tấn mà người thường không thể tưởng tượng được..
Thậm chí, đã trải qua cái chết
Một người như vậy, còn có gì gọi là bình thường nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng đối với Giang Trạm tín nhiệm và yêu thương là mù quáng
Có lẽ là bởi vì kiếp trước Giang Trạm đối với nàng không chút nào ranh giới cuối cùng bao dung và che chở đã phá vỡ hết thảy chán ghét và bài xích của nàng; cũng có lẽ là bởi vì ánh mắt nóng bỏng lại rõ ràng sự cưng chiều và yêu thương của Giang Trạm đã hòa tan sự lạnh nhạt và phòng bị của nàng..
Tóm lại, giờ phút này Kiều Du trong đầu tràn ngập đủ loại cảm xúc, chấn kinh, lo lắng, đau lòng, nghi hoặc..
Lại duy chỉ không có sợ hãi
Nàng chỉ muốn biết, Giang Trạm tại sao lại muốn làm như vậy
Thẳng đến lúc này Kiều Du mới ý thức được, nàng đối với Giang Trạm hiểu rõ vậy mà lại thiếu thốn đến thế
Giang Trạm biết mọi điều về nàng, thế nhưng nàng trừ việc biết hắn là tổng giám đốc Giang Thị Tập Đoàn, hoàn toàn không biết gì cả
Nàng hiểu Giang Trạm có một nội tâm bất thường như vậy, nhưng nàng rất tò mò, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, để hắn biến thành cái dạng này
Ngoài phòng ánh nắng có chút chói mắt, nhưng ánh mắt Kiều Du lại dường như không bị ảnh hưởng, dừng lại ở phương xa ngoài cửa sổ
Vấn đề này, có lẽ, có người có thể cho nàng đáp án
Chương 17: Đi qua (1)
Khi Trình Tư Niên đưa tiễn vị bệnh nhân cuối cùng, Kiều Du đã đợi ở cửa phòng làm việc của hắn một lúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trình Tư Niên đưa Kiều Du vào phòng làm việc, rót cho nàng chén nước, “Thật xin lỗi, hôm nay lâm thời tăng thêm rất nhiều bệnh nhân, kết thúc hơi trễ.” Kiều Du cười lắc đầu, “Không có việc gì, ta cũng không đợi bao lâu.” Trong tình cảnh rõ ràng biết mất điện không thể khởi động dụng cụ, trong bệnh viện vẫn còn ồn ào như vậy, tận thế quả nhiên đã gần kề
Trình Tư Niên ngồi xuống đối diện nàng, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tìm ta là có chuyện gì cần ta hỗ trợ sao?” Kiều Du thu lại nụ cười, thẳng tắp nhìn hắn, trên mặt nàng một đám mây nhạt gió nhẹ, có thể câu hỏi nàng nói ra lại khiến Trình Tư Niên trong nháy mắt căng thẳng
Nàng hỏi: “Ngươi đã đi qua Giang Gia Hậu Sơn chưa?” Thanh âm Trình Tư Niên run rẩy, ngay cả hô hấp cũng có một khoảnh khắc dừng lại, “Ngươi..
thấy rồi?” Kiều Du không nói gì, nhưng Trình Tư Niên đã nhìn ra đáp án trong mắt nàng
“Từ lúc nào bắt đầu?” Kiều Du hỏi
Trình Tư Niên thấy nàng coi như tỉnh táo, thở dài, “Đại khái ba năm trước đây.” Thấy Kiều Du không nói chuyện, hắn suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: “Kiều Du, mặc dù ta biết mình nói như vậy đối với ngươi thật không công bằng, nhưng là làm huynh đệ nhiều năm của Giang Trạm, ta thành khẩn khẩn cầu ngươi, nếu như ngươi thật muốn rời đi, coi như là đáng thương hắn, cùng hắn qua hết sinh nhật ngươi hãy đi, được không?” Giang Trạm sinh nhật là ngày 18 tháng 1, ngay tại ngày kia
Kiều Du không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ là nghiêm túc hỏi hắn: “Có thể hay không nói cho ta biết quá khứ của hắn
Còn có..
hắn rốt cuộc mắc phải bệnh tâm lý nào?” Kiều Du quen biết Trình Tư Niên vào thời đại học
Cùng là sinh viên ngành y của đại học A, mặc dù chuyên ngành khác nhau, nhưng Trình Tư Niên vẫn được xem là học trưởng của nàng, lúc khai giảng ban đầu vẫn là hắn đưa Kiều Du đến ký túc xá
Làm nhân vật nổi tiếng của đại học A, Kiều Du thỉnh thoảng sẽ nghe được tin đồn về Trình Tư Niên trong trường
Chẳng hạn, khi còn bé gia đạo sa sút được Giang gia thu dưỡng, lại chẳng hạn, hắn học thêm môn tâm lý học
Trình Tư Niên trầm mặc một hồi, cuối cùng đứng dậy, từ trong ngăn kéo khóa của bàn làm việc lấy ra một phần hồ sơ bệnh lý, đưa cho Kiều Du
Tên: Giang Trạm
Kết quả chẩn đoán: Chứng phụ thuộc dạng lo lắng mức độ nặng
Trình Tư Niên đưa hồ sơ bệnh lý cho Kiều Du xong, liền cầm chén nước đi đến bên cửa sổ, dựa tường, mặc kệ Kiều Du có nghe hay không, một mình hồi tưởng đoạn quá khứ kia, trong giọng nói ẩn chứa vô tận bi thương
“Ta là 12 tuổi đi vào Giang gia
Khi đó cha mẹ ta đều đã chết, cô cô lại bệnh nặng nằm trên giường, là Giang Gia gia thu dưỡng ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhà của ta cùng Giang gia là đối tác, cho nên ta lúc còn rất nhỏ chỉ thấy Giang Trạm, lúc đó hắn mặc dù không thích nói chuyện, nhưng ít nhất coi như bình thường
Hắn hơn ta hai tuổi, sẽ dẫn ta cùng nhau nhìn bảng vẽ truyện, sẽ còn dẫn ta đi bắt bướm
Thế nhưng là sau khi Giang Thúc Thúc xảy ra chuyện, ta liền không còn thấy hắn nữa, mãi cho đến khi ta 12 tuổi, đi vào Giang gia.”