Nữ Phụ Mạt Thế Trọng Sinh, Điên Cuồng Tích Trữ Trăm Tỷ Vật Tư

Chương 51: Chương 51




“......” Nếu bàn về giả heo ăn thịt hổ, còn phải là Trình Tư Niên
Trời sắp tối rồi, nhiệt độ đêm xuống rất thấp, đoàn xe của Lâm Anh Kiệt vốn dĩ không có nhiều thiết bị giữ ấm, lại vì tiết kiệm xăng mà cũng chẳng dám tùy tiện bật sưởi
Họ chỉ đành ăn vội chút bánh mì cùng lạp xưởng hun khói, rồi cuộn mình trên xe, chen chúc dưới một tấm chăn mà ôm nhau sưởi ấm
Lâm Anh Kiệt ngược lại cũng coi như có lương tâm, lúc ăn cơm cố ý cầm 4 chiếc bánh mì và 4 lạp xưởng hun khói chạy tới hỏi Giang Trạm và Kiều Du có cần hay không
Lời trong lời ngoài đều ngụ ý rằng: tuy hàng tồn của mình không còn nhiều, nhưng cũng có thể chen chúc một chút mà chia sẻ cho bọn họ
Kiều Du cám ơn hảo ý của hắn, nhưng không nhận đồ vật
Dù sao bọn họ cũng xác thực không cần
Bữa tối của Kiều Du bên này là cơm chiên và mì xào
Món cơm trứng chiên màu vàng óng, với hải sản phong phú, cùng món mì xào đẫm nước tương, có thịt có rau, nhìn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi
Nhưng La Trăn Trăn không ăn
“Kiều tỷ tỷ, hôm nay muội có lẽ đã ngồi xe hơi lâu, say xe nên giờ có chút ăn không nổi......” La Trăn Trăn đưa hộp cơm chiên còn chưa mở nắp lại nhét vào tay Kiều Du, đứng dậy đi đến cạnh cửa xe, “Muội ra ngoài hít thở không khí, chắc một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Kiều Du thấy thế không miễn cưỡng, chỉ dặn nàng mang theo Đường Đao
Mặc dù Giang Trạm nói gần đây rất an toàn, nhưng trong mạt thế, vẫn phải đề phòng vạn nhất, “Chớ đi quá xa, về sớm một chút nghỉ ngơi.”
“Vâng.” La Trăn Trăn ôm Đường Đao cười cười, khéo léo đáp lời
Sau khi La Trăn Trăn ra ngoài, thoạt đầu nàng vẫn bước đi chậm rãi, nhưng rất nhanh liền bắt đầu chạy chậm
Ước chừng khi chạy đến cách xe dã ngoại khoảng năm sáu trăm mét, La Trăn Trăn cũng không nhịn được nữa, liền ngồi xổm ở cạnh một cây đại thụ mà “Oa ——” một tiếng nôn ra
Hôm nay là lần đầu tiên nàng trực tiếp cận chiến chém giết dị chủng, xúc cảm lúc vung đao, hình ảnh máu vàng nhạt bắn tung tóe, cùng cái mùi hôi thối quanh quẩn nơi chóp mũi nàng.....
Dường như tất cả đều bao vây lấy nàng, từ đầu đến cuối không sao vứt bỏ được
Nàng không muốn để Kiều Du lo lắng, cũng không muốn để bọn họ thấy nàng yếu đuối, cho nên nàng đã nhịn lại nhịn
Thế nhưng vừa mới ngửi thấy mùi cơm chín, nàng thật suýt chút nữa đã không nhịn được mà nôn trên xe
Rõ ràng là những món ăn thơm ngào ngạt, lại khiến nàng vô cớ cảm thấy mùi vị đó cực kỳ giống mùi hôi thối trên người dị chủng
Hôm nay La Trăn Trăn vốn dĩ không ăn gì, chỉ có buổi sáng ăn hai quả trứng tráng, uống một chén sữa bò, buổi trưa thì cứ mải miết đào bới, cũng chẳng thiết tha ăn cơm
Giờ trong dạ dày đã sớm không còn gì, lần nôn này, ngay cả mật cũng nôn ra
Bất quá, nôn xong lại cảm thấy khá hơn rất nhiều
La Trăn Trăn dựa vào cây đại thụ, tay chân mềm nhũn, định nghỉ ngơi một lát rồi trở về
“Này.” Sau lưng truyền đến một tiếng động nhỏ
La Trăn Trăn biến sắc, phản xạ đầu tiên là muốn rút đao, nhưng người đó phản ứng nhanh hơn nàng, Đường Đao vừa mới rút ra được một nửa vỏ thì đã bị người kia nắm lấy cánh tay mà ấn trở lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một giây sau, trước mắt nàng xuất hiện một bình nước
La Trăn Trăn quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt rõ nét của Trình Tư Niên với đôi mắt sáng
“Cảm ơn.” La Trăn Trăn nhận lấy nước, lại cúi đầu xuống lần nữa
Trình Tư Niên đứng tựa vào một cây khác, “Thỏ con, ngươi say xe thế này, sao lại giống như lần đầu tiên ta tham gia lớp giải phẫu ở đại học vậy.”
“......” Thật là một người tốt, chỉ là mỗi tội cái miệng dài quá
La Trăn Trăn vặn nắp chai nhấp một ngụm nước, nếm được vị trong veo quen thuộc, là nước trái cây
“Kiều tỷ tỷ.....
cũng biết ư?”
“Xùy ——” Trình Tư Niên nhất thời nhịn không được, “Ngươi sẽ không thật sự cho là mình giấu diếm rất tốt đấy chứ?”
“......” Hay là một đêm nào đó thừa dịp hắn ngủ thiếp đi, cứ thế đắp chăn cho hắn ngạt thở chết luôn cho rồi.....
Trình Tư Niên đợi một hồi cũng không thấy La Trăn Trăn nói chuyện, cho là nàng đang buồn, liền hạ giọng khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng trách Kiều Du lòng dạ cứng rắn, nàng ấy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi......”
“Ta biết, ta mới sẽ không trách Kiều tỷ tỷ
Ta chỉ là......” La Trăn Trăn khẽ thở dài, giọng nói có chút sa sút, “Ngươi vừa mới nói lúc ngươi đại học lần đầu tiên tham gia lớp giải phẫu đã nôn.....
Vậy ngươi sau này sẽ còn nôn không?”
“Đó là đương nhiên sẽ không.” Trình Tư Niên khẽ cười một tiếng, “Chuyện như vậy, trước lạ sau quen
Ta chính là bác sĩ, sau này khi làm việc còn chẳng biết đã phẫu thuật cho bao nhiêu người đầu sứt trán nữa cơ mà......”
“Vậy ta sau này chắc cũng sẽ không nôn nữa nhỉ.....
Cũng không thể lại cản trở......” Giọng La Trăn Trăn thật thấp, có chút giống như đang lẩm bẩm, nhưng Trình Tư Niên vẫn nghe rõ
“Ai nói ngươi cản trở rồi
Là Kiều Du nói hay là ta nói
Cái đầu nhỏ của ngươi suốt ngày đều nghĩ cái gì vậy!” Trình Tư Niên nói đến đây, ngữ khí đột nhiên dừng lại, “......Nếu là Giang Trạm nói.....
Ngươi cứ tai trái lọt tai phải ra đi.....
Dù sao trong mắt hắn, trừ Kiều Du, những người khác đều là cản trở......”
“Không có, Giang đại ca không có nói ta......” La Trăn Trăn bị ngữ khí ai oán của hắn chọc cười, nhưng rất nhanh liền lại khép khóe miệng lại, vẻ mặt hơi cô đơn, “Chỉ là ta xác thực cái gì cũng sẽ không a, cũng từ trước đến nay đều không giúp đỡ được gì.....
Ngay cả khi đã giết dị chủng lâu như vậy, cũng vẫn còn sẽ biết sợ......”
“Người ta, làm chuyện gì cũng sẽ có lần đầu tiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước kia ngươi giết dị chủng lâu như vậy đều là thao tác từ xa, hôm nay mới thật sự là lần đầu tiên chính diện giao phong, có chút không thích ứng là rất bình thường
Kỳ thật ta cảm thấy cái dị năng này, đối với chúng ta mà nói, là may mắn cũng là bất hạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì nó mặc dù có thể bảo hộ chúng ta trong mạt thế, nhưng lại khiến chúng ta như mầm non dục tốc bất đạt, hoàn toàn mất đi năng lực bảo vệ bản thân cơ bản nhất
Chúng ta một khi vì nguyên nhân nào đó mà mất đi dị năng, hoặc không cách nào sử dụng dị năng.....
Giống như tình huống hiện tại.....
Vậy chúng ta với xạ thủ nộp súng đầu hàng thì có khác gì nhau đâu?” Trình Tư Niên ngẩng đầu hà ra một ngụm khí trắng, “Ngô, nói như vậy chúng ta có phải còn phải cảm ơn những người giữa đường gia nhập này không
Nếu không phải bọn hắn khiến chúng ta ẩn tàng dị năng, chúng ta còn chưa chắc đã có ý thức rèn luyện kỹ năng cơ bản này đâu......”
“Phốc phốc ——” La Trăn Trăn được Trình Tư Niên khuyên nhủ tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, lại bị hắn đột nhiên tự giễu trêu chọc mà bật cười
Tiểu cô nương môi hồng răng trắng, đôi mắt cười đến híp lại, rất giống vầng trăng khuyết trên trời, khiến Trình Tư Niên cũng sửng sốt một thoáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.