Người đàn ông trung niên từ chối rất dứt khoát, hắn thân là Lại bộ Thị lang, chức quan chính tứ phẩm, mặc dù cũng không phải là e ngại Lý Huyền Tĩnh đến thế, có điều là bởi vì hắn làm quan ngay thẳng, nếu như ỷ vào quyền thế trong tay làm việc thiên tư, chẳng phải là chủ động tạo cơ hội cho Lý Huyền Tĩnh động đến hắn
Nghe được lời thị lang đại nhân nói, Vương Đạc thân thể run lên, từ từ khom người xuống
Nhìn vị lão hữu nhiều năm, Lại bộ tả thị lang vẫn không nỡ lòng, nói: "Đem con súc sinh kia đưa đến huyện nha Trường An, nhớ kỹ là huyện nha Trường An, không phải Hình bộ cùng Đại Lý tự, huyện nha xử trí như thế nào thì cứ như thế, còn ngươi, lập tức dâng thư triều đình, quyên hết gia sản, từ quan về quê, nhân lúc còn sống, nạp thêm vài phòng thiếp trẻ, xem có thể sinh thêm đứa nữa không, để lại chút hương hỏa cho Vương gia..
"Tạ đại nhân chỉ điểm..
Vương Đạc trầm mặc hồi lâu, ôm quyền xong, quay người rời đi
Giờ khắc này, trong cơ thể hắn, giống như có thứ gì đó bị rút đi, như thể trong nháy mắt già đi 20 tuổi
Lúc ra khỏi cửa lớn, hắn ngẩng đầu nhìn, giờ đã gần hoàng hôn, nhưng bầu trời vẫn xanh như vừa giặt, không một chút tạp màu
Hai mươi năm, trời Trường An, vẫn cứ xanh ngắt như thế
Hắn nhớ rất rõ, hai mươi năm trước, hắn dẫn đầu đám thư sinh trong học viện, tuần hành trên đường phố Trường An thị uy, mắng nhiếc huyện lệnh Trường An đương thời làm quan bất nhân, xem mạng người như cỏ rác, trời Trường An cũng xanh như thế này
Loáng cái đã hai mươi năm trôi qua
Giờ khắc này, Vương Đạc trong lòng rốt cuộc sinh ra chút hối hận
Hắn xuất thân nghèo khó, đường cầu học, nếm không biết bao cay đắng, chịu bao nhiêu khổ cực, vì cầu danh sư chỉ dạy, dù trời đông giá rét hay nắng hè, hễ có là lại phải bôn ba mấy trăm dặm, chỉ để có được một câu chỉ điểm, sau đó vất vả lắm mới được thanh phong thư viện chú ý, đặc biệt nhận vào, bạn học cùng khóa, đều xuất thân từ nhà quan quyền quý, từ nhỏ đã có danh sư dạy riêng, địa vị bọn họ tôn quý, cơm áo lụa là, lui tới toàn danh gia vọng tộc, tiền một bữa rượu, là cả năm vợ hắn vất vả làm lụng cũng không kiếm được
Nhưng cho dù thân thế, bối cảnh chênh lệch lớn đến thế, khi đó hắn cũng chưa từng dao động tín niệm
Trong tình hình như vậy, kỳ thi năm ấy, hắn từ mấy chục vạn người trổ hết tài năng, nhất cử thi đỗ tiến sĩ, tên trên bảng vàng, xếp thứ năm tiến sĩ, vừa bước chân đã làm huyện lệnh chính thất phẩm, sau đó gần hai mươi năm, từ một tiểu quan thất phẩm xa Trường An, từng bước một đi tới Trường An, ngồi vào vị trí hiện tại, chớ nói là đám bạn học năm đó, ngay cả bậc cha chú tổ tiên của bọn họ, gặp hắn cũng phải tôn xưng một tiếng "Vương đại nhân"..
Hai mươi năm này, hắn có được rất nhiều, cũng mất mát rất nhiều
Giờ nhớ lại, hết thảy bắt đầu thay đổi từ khi nào, là lần đầu nhận hối lộ, lần đầu lấy quyền mưu tư, hay lần đầu tham tiền trải đường hoạn lộ..
Thời gian đã quá lâu, hắn không nhớ rõ lắm..
Cuối cùng hắn quay đầu nhìn lại, bước chân nặng nề rời đi, bóng lưng lộ vẻ đặc biệt tiêu điều
Giờ phút này, trong phủ Lại bộ tả thị lang, người trung niên nhìn về hướng Vương Đạc rời đi, trong ánh mắt lộ chút hồi ức, lắc đầu nói: "Vương Đạc à Vương Đạc, sao ngươi ra nông nỗi này, sao ngươi ra nông nỗi này..
Một thanh niên từ sau đường bước ra, nói với người đàn ông trung niên: "Phụ thân, gần đây hài nhi học « Đại Hạ luật », Vương thúc phụ là quan chính ngũ phẩm, Vương Việt là con hắn, tội mà hắn phạm phải, nhiều nhất cũng chỉ đồ ba năm, có thể dùng tiền chuộc tội, tại sao hắn không dùng tiền chuộc tội, đồ ba năm, chuộc tội cũng chỉ có ba trăm lượng, Vương gia không đến mức không bỏ nổi..
"Chuộc tội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đàn ông trung niên giật giật khóe miệng, nói: "Với tính cách của Lý Huyền Tĩnh, Vương Đạc giao ra Vương Việt, từ quan quyên tiền, Vương gia còn có thể tồn tại, nếu muốn chuộc tội bằng tiền, không những Vương Việt hẳn phải chết, Vương gia cũng khó lòng bảo toàn..
Người trẻ tuổi không cam lòng nói: "Lẽ nào Lý Huyền Tĩnh coi trời bằng vung, không coi luật pháp ra gì, triều đình to lớn thế này, chẳng lẽ không ai quản sao
Người trung niên lắc đầu, nói: "Trước đây có người muốn quản, nhưng những người đó đều đã chết, hắn vẫn còn sống, sau này không ai dám quản nữa..
"Lẽ nào lại như vậy
Người trẻ tuổi bỗng vung ống tay áo, một mặt chính khí nói: "Kẻ này không chết, thiên lý khó dung, hài nhi nhất định sẽ cố học, thi đỗ làm quan, sau này phải vì bách tính, vì triều đình, giết kẻ này, trả lại Đại Hạ một bầu trời sáng trong..
Lời còn chưa dứt, trên đầu đã bị một cái tát
Người trẻ tuổi ôm đầu, khó hiểu nói: "Cha đánh con làm gì..
"Lão tử cho mày sáng trong, cho mày trong sáng
Người trung niên cởi giày, vừa đánh hắn, vừa giận dữ mắng: "Cái đồ không biết trời cao đất dày, lão tử còn không dám gây chuyện mà mày dám chọc vào, hay là mày đến thay lão tử làm quan đi..
..
Vương gia
Trong từ đường, Vương Việt quỳ trên bồ đoàn, một phụ nữ đứng bên cạnh hắn, nói: "Việt nhi đừng lo, cha con giao du rộng, trong triều nhiều đại thần đều nể mặt ông ấy, chắc chắn có cách cứu con
Sắc mặt Vương Việt hơi tốt hơn chút, đúng lúc này, từ ngoài từ đường truyền đến tiếng bước chân chậm rãi
Người phụ nữ quay đầu nhìn lại, vội mừng rỡ chạy tới, nắm tay ông ta, hỏi: "Lão gia, thế nào rồi..
Vừa dứt lời, mặt bà tràn đầy kinh ngạc, run giọng nói: "Lão gia, ông, tóc của ông..
Lão gia năm nay 40 tuổi, đang độ tráng niên, trước kia đầu không một sợi tóc bạc, giờ phút này đã bạc quá nửa, cả người trông già đi rất nhiều
Ông ta ra ngoài chưa tới một canh giờ, mà giống như đã trải qua hai mươi năm
Vương Việt cũng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Vương Đạc, nhìn mái đầu bạc trắng của ông, môi run rẩy, gian nan cất tiếng: "Cha..
Trên mặt Vương Đạc lộ vẻ cười khổ, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: "Con không được dạy, lỗi tại cha, là cha có lỗi với con
Vương Việt đã hiểu ra, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt, nhưng không còn bối rối và lo sợ như lúc nãy
Nhìn cha mình khom người, mái tóc bạc trắng, lần đầu tiên hắn nhận ra, cha mình cũng đã già rồi
Mẹ thường kể cho hắn chuyện cha lúc trẻ, người mà trong mắt hắn luôn đỉnh thiên lập địa, một mình xoay chuyển, đưa Vương gia từ một thôn quê nghèo khó, biến thành hào môn Trường An, cha là người không gì làm không được, giờ cũng đã già rồi
Giờ phút này, hắn không sợ hãi trước tương lai, chỉ đau lòng cho cha mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn vươn tay, giúp cha chỉnh lại mấy sợi tóc rối ở trán, lắc đầu nói: "Không, là con bất tài, khiến cha thất vọng, con gây sai, con sẽ tự mình gánh chịu, cha đừng tự trách..
..
Đầu đường Trường An, Lý Nặc đang thẩm vấn
Xung quanh đã vây đầy người dân
Đây là lần đầu tiên họ thấy công đường được mang ra ngoài đường phố, công khai xét xử, công khai tuyên án, thấy lạ lẫm mà thú vị, cơ hội tiếp xúc gần gũi với quan phủ thế này, không phải lúc nào cũng có
Một lúc sau, đám người hỗn loạn tưng bừng, vài bóng người chen ra ngoài
Người đi trước, là gã bán hàng rong vừa nãy quay lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đương nhiên, Lý Nặc hiểu rõ, bề ngoài hắn là người bán hàng rong, thực tế là hộ vệ cải trang của hắn
Phía sau gã bán hàng rong, còn có hai bóng người theo sau
Bên trái vị kia, là một người đàn ông trung niên ăn mặc lộng lẫy, trên người toát ra khí chất cao quý của kẻ quen sống ở địa vị cao lâu năm, tóc bạc phơ, trông có chút hồn xiêu phách lạc
Bên phải là một thanh niên bị trói, nhìn xem khoảng 20 tuổi, đôi lông mày có năm phần tương tự với người trung niên kia, sắc mặt cũng rất tái nhợt, thần sắc ngơ ngác mà đờ đẫn
"Nghịch tử, quỳ xuống
Vương Đạc trầm giọng nói, thanh niên chậm rãi quỳ xuống đất
Sau đó, Vương Đạc đi đến bên cạnh huyện lệnh Trường An đang mặc quan phục, chắp tay cúi người, nói: "Đại nhân, nghịch tử này vi phạm pháp luật, Vương mỗ trói nó đến huyện nha, xin mời đại nhân theo luật mà xử trí..
Cảnh tượng này khiến Lý Nặc hơi kinh ngạc
Vụ án này..
Tựa hồ hơi thuận lợi a
Hắn vốn nghĩ rằng, vụ án này đã qua lâu như vậy, lại không có chứng cứ trực tiếp, dù là Đại Lý tự nhúng tay vào, cũng không dễ định tội như vậy, không ngờ mới qua một lát, đối phương đã trực tiếp đến huyện nha tự thú
Lần này ngay cả khâu tra án cũng bỏ qua
Lẽ nào đối với tội ác của con trai, vị Khảo Công ti lang trung này, trước đó không hề hay biết
Sau khi được hộ vệ của mình báo cho, vị quan viên chính nghĩa của triều đình lập tức quyết định đại nghĩa diệt thân, tự mình áp giải con trai đến huyện nha, xử tội theo luật - - - - - - thật đúng là một quan tốt a!