Lý Nặc vừa nãy còn cảm thấy, con gái thời xưa, nên thêu thùa may vá, không nên múa đao múa kiếm, chém chém giết giết
Giờ thì hắn đổi ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Múa đao múa kiếm tốt biết bao, nếu nương tử chỉ biết gảy đàn thêu hoa, hắn giờ đã là một cái xác chết rồi
"Bảo vệ tốt hắn
Giọng nữ lạnh lùng vừa dứt, cả người nàng đã vút lên không trung, hướng về tòa lầu cao xa xa nhanh chóng lao đi
Mũi tên vừa rồi, bắt nguồn từ cửa sổ trên lầu cao kia
Sau một khắc kinh hãi vừa rồi, Ngô quản gia liền kéo Lý Nặc về nha môn
Chốc lát sau, nữ tử lạnh lùng kia quay lại nha môn
Ngô quản gia lập tức hỏi: "Thiếu phu nhân, thích khách kia bắt được chưa
Nữ tử trẻ tuổi lắc đầu
Một kích không trúng, đã trốn xa, không để lại chút dấu vết nào, đối phương có lẽ là thích khách chuyên nghiệp
Ngô quản gia thở dài, lão gia đắc tội nhiều người vô kể, căn bản không thể nào đoán ra hung thủ, hắn chỉ đành nói: "Đi về trước thôi
Lý Nặc lên xe ngựa, lặng lẽ nhích gần nương tử nhà mình hơn
Mũi tên vừa rồi làm hắn sợ hãi, gần nàng hơn mới thấy an tâm
Cùng lúc đó, trong lòng hắn có chút khó tin
Ở cái thế giới này, gia quyến của quan lại nguy hiểm đến vậy sao, đây chính là thủ đô, ngay dưới chân thiên tử, chỉ trong một ngày mà hắn bị ám sát hai lần, xem ra trị an Đại Hạ không tốt cho lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thảo nào Ngô quản gia ra ngoài luôn dẫn theo nhiều người đến thế..
Không bao lâu, xe ngựa đi ngang qua một cửa hàng nọ, Ngô quản gia kéo cương, nhảy xuống xe nói: "Thiếu gia thiếu phu nhân chờ chút, lão gia tối nay có thể sẽ về, lão nô đi mua ít bánh ngọt lão gia thích ăn..
Theo thói quen sờ vào bên hông, sắc mặt hắn bỗng hơi khựng lại, ngạc nhiên nói: "Túi tiền của ta đâu
Lý Nặc nghe vậy, rút túi tiền từ bên hông ra, tiện tay ném qua, nói: "Dùng của ta đi
Ngô quản gia nhận túi tiền, kinh ngạc nói: "Túi tiền của lão nô, sao lại chạy qua chỗ thiếu gia rồi
Lý Nặc cũng không rõ, có thể Ngô quản gia đánh rơi bên giường, lúc hắn mặc quần áo đã cuốn vào, Ngô quản gia không nghĩ nhiều, vào tiệm bánh mua một túi, rồi lại lên xe, tiếp tục đánh xe..
..
Phủ Đại Lý Tự Khanh
Phòng của Lý Nặc
Lý Nặc ngồi trước bàn, nhìn Ngô quản gia, giơ tay phải, khua tay hai lần trong hư không rồi hỏi: "Sáng sớm lúc ta nhảy từ trên nóc nhà xuống, chiêu ngươi dùng là..
Nửa ngày trải qua sự việc, làm Lý Nặc nhận thức sâu sắc sự nguy hiểm của thế giới này
Nương tử tuy lợi hại, lợi hại đến mức tay không bắt được mũi tên, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ hắn
Cầu người không bằng cầu mình, sự an toàn của mình, tốt nhất là tự nắm giữ
Huống chi, với Lý Nặc, lúc gặp nguy hiểm nương tử ở bên cạnh là an toàn nhất, lúc không có nguy hiểm thì nàng chính là nguy hiểm nhất
Lý Nặc xoa xoa ngực, chỗ đó giờ vẫn còn âm ỉ đau
Dù là để phòng thích khách hay phòng nương tử, hắn đều phải mạnh lên
Ngô quản gia ngẫm nghĩ rồi nói: "Ý thiếu gia là chuyện lão nô ghìm thiếu gia lại phải không, đó thực ra là lấy khí ngự vật, chỉ cần tu vi đạt Võ Đạo đệ tứ cảnh, là có thể dễ dàng làm được
Lý Nặc nhíu mày: "Võ Đạo
Nghĩ thiếu gia bị va đầu hỏng mất trí nhớ, gì cũng quên, Ngô quản gia kiên nhẫn giải thích: "Võ Đạo là một loại phương thức tu hành, người mới vào cảnh đã có thể có được sức mạnh ngàn cân của người thường, người tu vi cao thâm có thể khí ngự vật, lăng không mà đi, phi hoa trích diệp cũng có thể gây thương tích, tu tới cảnh cuối cùng, còn có thể dời núi lấp biển..
Lý Nặc nghe mắt càng ngày càng sáng, thế giới này, ngoài sự nguy hiểm, dường như cũng không tệ lắm nhỉ
Hắn mong chờ hỏi: "Nếu ta tu Võ Đạo, có thể đánh lại nương tử của ta không
Ngô quản gia lắc đầu, như dội một gáo nước lạnh vào người hắn, nói: "Thiếu gia ngài không có căn cơ Võ Đạo, không thể tu Võ Đạo, huống chi, thiếu phu nhân là một thiên tài Võ Đạo ngàn năm khó gặp, lão nô không phải đối thủ của thiếu phu nhân, coi như ngài có căn cơ Võ Đạo, thực lực cũng vĩnh viễn không theo kịp thiếu phu nhân..
Ánh sáng trong mắt Lý Nặc thoáng chốc vụt tắt, chẳng lẽ cả đời hắn không có cách nào lật mình làm chủ được sao
Thấy Lý Nặc thất vọng, Ngô quản gia lên tiếng an ủi: "Thiếu gia đừng nản lòng, người không có căn cơ Võ Đạo trên đời nhiều vô kể, dù không tu được Võ Đạo, vẫn còn có thể tu tập bách gia chi đạo..
Lý Nặc như quả bóng xì hơi, yếu ớt nói: "Bách gia chi đạo là gì
Ngô quản gia nói: "Nho gia chi đạo, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, có thể dưỡng Hạo Nhiên chi khí, vạn pháp bất xâm, — — — — — — thiếu gia muốn học không
Lý Nặc hỏi: "Hạo Nhiên chi khí, có thể đánh lại thiếu phu nhân không
Ngô quản gia lắc đầu: "Không thể
Lý Nặc khoát tay: "Vậy không học
Ngô quản gia lại nói: "Binh gia chi đạo, chinh chiến sa trường, lấy sát nhập đạo, công phạt chi khí, bách chiến bách thắng — — — — — — thiếu gia muốn học không
Lý Nặc hỏi: "Công phạt chi khí, có thể đánh lại thiếu phu nhân không
Ngô quản gia ngẫm nghĩ, rồi nói: "Công phạt chi khí phải nuôi trong chiến trường, thiếu gia nếu có thể chinh chiến mấy chục năm, lấy chiến nuôi khí, chưa chắc không theo kịp bước chân thiếu phu nhân..
Chiến trường quá nguy hiểm, đao kiếm vô tình, không cẩn thận có thể sẽ da ngựa bọc thây, lại còn phải chịu khổ mấy chục năm, không chắc hắn đã sống đến lúc đó, Lý Nặc không cần nghĩ, khoát tay: "Không học không học
Ngô quản gia tiếp tục nói: "Mặc gia giỏi chế tạo tinh xảo, cơ quan chi thuật có một không hai trong bách gia, chân khí của Mặc gia khi đại thành có thể cho khôi lỗi nhập thân, có thể lấy thân phàm sánh vai Thần Minh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Nặc lắc đầu: "Thế thì chẳng phải người phàm sao, không học không học..
Ngô quản gia bất đắc dĩ nói: "Y gia chân khí, đều có thể tế thế cứu dân, kẻ hèn mọn dưỡng sinh diên thọ — — — — — thiếu gia có muốn học không
Dừng một chút, ông lại nói thêm: "Học y đánh không lại thiếu phu nhân
Lý Nặc hết cả hứng, hắn sống đến nay chỉ đếm ngày, dưỡng sinh với hắn vô dụng, học y cũng không cứu được hắn
Ngô quản gia thở dài, tiếp tục nói: "Pháp gia là khuôn mẫu của thiên hạ, là chuẩn mực của vạn sự, minh thưởng phạt, phân biệt tà chính, người mới nhập pháp gia chi đạo có thể nắm giữ cầm cố chi thuật, tu tới tinh thâm còn có thể họa địa vi lao, ngôn xuất pháp tùy, hạ bút thành quy tắc..
Nghe đến đây, Lý Nặc chợt ngẩng đầu
Pháp gia — — — — — — đây chẳng phải chuyên môn của mình sao
"Họa địa vi lao" "Ngôn xuất pháp tùy" nghe đã thấy lợi hại, học được còn phải sợ gì nữ nhân kia nữa chứ
Huống chi, hắn cần phải phán án để kéo dài tuổi thọ, cả hai tương trợ, cùng nhau phát triển
Đây không thể nghi ngờ là con đường phù hợp nhất với mình
Lý Nặc lập tức nhìn Ngô quản gia, nói: "Ta muốn tu pháp gia
Ngô quản gia hơi sững sờ, hỏi: "Vì sao
Kiếp trước học luật, đa phần vì tiền đồ sự nghiệp
Kiếp này học luật, đương nhiên là để sống
Và..
tránh bạo lực gia đình
Dù trong lòng nghĩ thế, Lý Nặc đương nhiên không nói ra, nếu tiện nghi lão cha thế giới này là Đại Lý Tự Khanh, học pháp cũng coi như kế thừa nghiệp cha
Thế là hắn hắng giọng, nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là để nối bước phụ thân, bảo vệ chính nghĩa, vì dân mở lối, trừng gian trừ nịnh..
Vẻ mặt Ngô quản gia rất lúng túng
Làm sao để nói cho thiếu gia mất trí nhớ biết, lão gia là đại gian nịnh trong triều đình chứ
Con trai bắt cha, chẳng phải là đảo ngược Thiên Cương sao
Nhưng những chuyện này, bọn hạ nhân không tiện nói ra, đợi đến khi thiếu gia khôi phục chút trí nhớ, chắc sẽ không còn đòi trừng gian trừ nịnh nữa
Lý Nặc chú ý, khi hắn nói muốn đi theo con đường pháp gia, vì dân mở lối, trừng gian trừ nịnh, Ngô quản gia có chút xoắn xuýt, thậm chí còn thở dài
Môi ông mấp máy mấy lần, cứ như muốn nói gì đó lại thôi
Trong lòng Lý Nặc dâng lên một dự cảm bất an, hỏi: "Không lẽ, ta cũng không có căn cơ pháp gia
Ngô quản gia lập tức nói: "Không có, không có, chỉ có Võ Đạo mới cần căn cơ, bách gia chi đạo ai cũng có thể tu tập
Lý Nặc thở phào, bực bội nói: "Vậy ngươi thở ngắn than dài cái gì, làm ta hết hồn..
Hắn vội vàng nói: "Mau nói cho ta biết, pháp gia nên tu như thế nào
Ngô quản gia ho nhẹ một tiếng, nói: "Thiếu gia, ta biết ngài đang gấp, nhưng ngài đừng vội, quan trọng nhất bây giờ là dưỡng thương, chuyện này cứ từ từ
Lý Nặc vẻ mặt nghiêm túc, đùa à, qua hôm nay, tuổi thọ của hắn chỉ còn lại mười ngày, còn đâu mà sau này
Hắn nhìn Ngô quản gia, chân thành nói: "Ta biết ngươi không vội, nhưng ta thì rất gấp, ngươi cứ nói cho ta biết đi, bây giờ, ngay lập tức..."