Nương Tử, Hộ Giá !

Chương 71: Chung gối « cảm tạ minh chủ "Tác giả tối hình" »




Lý Nặc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ nói, hắn tuy không có thiên phú võ đạo, nhưng thiên phú pháp gia đạt mức tối đa
Không, pháp gia không phải võ đạo, căn bản không có chuyện thiên phú
Bao gồm pháp gia, các con đường tu hành của Chư Tử, đều là con đường thật làm
Mọi người cùng một điểm xuất phát, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít, sẽ không có chuyện thiên phú cao tiến bộ nhanh, thiên phú thấp tiến bộ chậm, mà là công bằng
Nếu không phải do thiên phú, có vẻ như chỉ còn một khả năng
Chẳng lẽ là vì hắn xét xử, phần lớn là người có thân phận
Đại bộ phận đệ tử pháp gia, mới bắt đầu tu hành, giỏi lắm cũng chỉ là chức huyện úy, lo cho no bụng huyện lệnh còn phải cố gắng
Họ xử thường là tranh chấp dân sự, bắt cũng chỉ là trộm vặt, thi thoảng có vụ án mạng, tội phạm thân phận, cũng chỉ là dân thường
Phạm nhân như con trai của Khảo Công lang trung, đừng nói huyện lệnh thất phẩm, cho dù là Trưởng An lệnh chính ngũ phẩm cũng không dám đắc tội
Nhưng Lý Nặc khác, người bị trừng phạt dưới tay hắn đều là con em quyền quý
Tương đương với người khác đang làm nhiệm vụ tân thủ, diệt quái nhỏ tích lũy kinh nghiệm, hắn đã đi cày tiểu boss, mà quét một cái thì cả đám
Kinh nghiệm đó chả từ từ tăng lên sao
Nói như vậy, thật ra tu hành pháp gia cũng không hoàn toàn công bằng
Người khác mới bắt đầu chỉ có con dao nhỏ, diệt quái nhỏ còn tốn sức, hắn thì từ đầu đã trang bị tận răng, chém boss một dao chết luôn, thậm chí không cần tự mình động tay, cha của boss đã trói boss đưa tới..
Đương nhiên, bộ trang bị xịn sò này, không phải tự nhiên mà có
Tất cả đều nhờ hắn có một người cha là Đại Lý tự khanh
Lý Nặc ngồi trên xe ngựa, sau khi hiểu ra thì bỗng nhiên hỏi Ngô quản gia: "Cha ta có biết ta tu pháp gia không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngô quản gia vừa đánh xe vừa trả lời: "Biết chứ
Lòng Lý Nặc hơi động, hỏi: "Ông ấy..
nói sao
Ngô quản gia cười nói: "Lão gia nói, mặc kệ pháp gia hay Nho gia, hoặc nhà nào khác, chỉ cần thiếu gia thích là được..
Nghe vậy, Lý Nặc hơi yên tâm, hắn thật sự không thể đoán được vị cha này của mình
Nhưng nếu ông không ngăn cản, vậy thì mình có thể yên tâm tu hành
Trước đây hắn xử các vụ án, còn e dè đủ thứ, cân nhắc cái này cái kia, luôn luôn lo về quy trình, lo lắng chứng cứ..
Đó là trước kia
Bây giờ..
bây giờ còn nghĩ đến mấy thứ đó làm gì
Nếu đã không thể chọn thân phận, thì hãy tận dụng những lợi ích thân phận này mang lại
Dù sao có lão cha nịnh nọt số một Đại Hạ chống lưng, hắn còn sợ gì
Cứ làm là xong
..
Mấy ngày sau, Lý Nặc cơ bản chỉ đi về giữa Tống gia và huyện nha
Ban ngày xử án, ban đêm về nhà đọc sách, tiện thể giải đáp mấy vấn đề toán học, nhưng không phải cho Mộ Nhi mà là cho tiên sinh Trần
Vị lão tiên sinh đã ngoài sáu mươi này là một học giả chân chính khiêm tốn, mỗi buổi chiều đều ở Tống gia chờ hắn, như một học sinh chăm chỉ, thái độ rất mực khiêm tốn, nên Lý Nặc cũng không nỡ từ chối
Giảng cho lão tiên sinh này còn nhẹ nhàng hơn giảng cho Mộ Nhi nhiều
Ông gần như hiểu ngay, còn có thể suy một ra ba, mà trước giờ không hỏi mấy câu ngây ngô, mấy hôm nay, dưới sự chỉ bảo của Lý Nặc, đã nắm được cơ bản về hàm lượng giác
Đương nhiên, cũng chỉ là những khái niệm cơ bản nhất
Còn những công thức cộng, công thức biến đổi tổng thành tích, công thức biến đổi tích thành tổng, Lý Nặc chưa nói đến
Trần tiên sinh ghi lại những điều Lý Nặc dạy hôm nay, mắt nhìn hắn đầy vẻ tôn kính
Tuổi còn nhỏ đã đạt đến cảnh giới toán học sâu rộng như vậy đã khó rồi, càng khó hơn nữa là, hắn còn rất vị tha
Những kiến thức uyên thâm này, hắn cứ thế truyền dạy cho mình, không đòi hỏi bất kỳ điều gì
Đây mới chính là người thầy đúng nghĩa
Chỉ mới có hai khắc học, Trần tiên sinh đã học được bao nhiêu kiến thức mới, mai lại có cái để khoe với mấy người kia, hoan hỉ đi về, Lý Nặc lại thở dài, mặt đầy vẻ u sầu
Ngày mùng 1 tháng 8, tuổi thọ cao nhất của hắn đạt 150 ngày
Hôm nay là mùng 5 tháng 8, số trên Pháp Điển là 146
Từ sau khi phụ thân dùng trượng đánh chết thích khách kia, tuổi thọ của hắn tăng vọt thêm ba mươi ngày thì ngừng tăng
Mấy ngày nay Lý Nặc phán quyết mấy chục vụ án nhỏ, bình thường tối thiểu cũng tăng cho hắn sáu đến tám ngày tuổi thọ, giờ thì không hề tăng thêm một ngày nào
Tuy phán án không thể tăng tuổi thọ, nhưng số giảm thì vẫn giảm
Mỗi một ngày qua đi, số trên Pháp Điển lại giảm đi một ngày, cảm giác đếm thời gian chờ chết này, khiến Lý Nặc rất lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Nặc chắc chắn, mình đã gặp phải bình cảnh
Đệ tử pháp gia bình thường gặp bình cảnh, cùng lắm chỉ là tu vi trì trệ, còn bình cảnh của Lý Nặc nếu không phá được, thì chỉ có thể trơ mắt chờ chết
146 ngày, chưa tới năm tháng, cũng chỉ đủ cho hắn sống hết năm
Muốn phá cục, thì không thể cứ nhắm vào mấy việc của dân thường
Nhưng Lý Nặc ở huyện nha Trưởng An lâu như vậy, cũng chỉ gặp vụ dân kiện quan đó
Những nhân vật thượng tầng ở Trưởng An sống ở hai thế giới khác với dân thường, ít khi có cơ hội gặp nhau, và cũng chẳng rảnh mà đi ức hiếp dân chúng
Lý Nặc lại thở dài, không phải vì gặp bình cảnh, Đại Lý Tự là chuyên bắt tham quan ô lại, cùng lắm thì tìm cha nhờ ông phân công trạng cho mình
Hắn thở dài là, không biết khi nào cuộc sống thế này mới kết thúc
Tống Mộ Nhi nhận thấy Lý Nặc cảm xúc xuống dốc, chạy tới hỏi han: "Lý Nặc ca ca, huynh không vui sao
Lý Nặc gắng gượng cười với Mộ Nhi: "Không có
Tống Mộ Nhi cúi đầu nghĩ ngợi, yếu ớt hỏi: "Có phải vì đêm nào tỷ Giai Nhân cũng ngủ cùng muội nên huynh không vui không
"Sao lại thế..
Lý Nặc xoa đầu nàng, không biết đầu óc con bé này mỗi ngày nghĩ gì
Tống Mộ Nhi nắm góc áo hắn, ngoan ngoãn nói: "Vì các vợ chồng đều ngủ cùng nhau mà, ban đêm muội không cần tỷ Giai Nhân ngủ cùng, huynh đừng buồn được không..
Tuy bình cảnh vẫn là bình cảnh, nhưng được Mộ Nhi ngoan ngoãn an ủi, Lý Nặc cũng cảm thấy khá hơn nhiều
Chơi cùng nàng đến tối, Lý Nặc về phòng, vừa định đóng cửa phòng thì có một bóng người từ bên ngoài bước vào
Lý Nặc thấy Tống Giai Nhân thì hơi sững sờ, hỏi: "Nàng..
đêm nay ngủ ở đây
Tống Giai Nhân khẽ gật đầu
Trước đây toàn thấy nàng nhắc đến Mộ Nhi, đêm nay nàng lại khóa ngoài cửa không cho nàng vào
Sáng nay bà nội còn cố tình gọi nàng đến hỏi có phải nàng và tướng công cãi nhau, sao mấy ngày nay lại ngủ riêng..
Nàng dần nhận ra, sau khi thành thân, nhiều chuyện đã khác xưa
Nhìn nàng ôm chăn ra từ tủ, Lý Nặc đi tới nói: "Hay là ta ngủ dưới đất đi, để nàng ngủ dưới đất mãi thì thật không phải phép..
Tống Giai Nhân thản nhiên nói: "Huynh là người đọc sách, thân thể yếu ớt, ngủ dưới đất dễ bị lạnh
Một lời giải thích hết sức bình thường, khiến Lý Nặc không thể phản bác
Nàng là người luyện võ, tuy không dễ cảm lạnh, nhưng ngủ dưới đất vẫn không thoải mái bằng trên giường, Lý Nặc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Hay là, chúng ta cùng ngủ trên giường
Tống Giai Nhân nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, không hề gợn sóng
Để tránh nàng hiểu lầm mình có ý khác, từ đó mà có hành động gì đó với hắn, Lý Nặc vội vàng giải thích: "Nàng đừng hiểu lầm, ý ta là, nàng ngủ dưới đất không thoải mái, giường này lớn lắm, hoàn toàn đủ chỗ cho hai người..
Cái giường này quả thật rất lớn, đừng nói hai người, ba người ngủ còn thoải mái, mà chỉ hai người thì còn rất rộng
Nói xong hắn còn chủ động kéo chăn lên, dịch vào trong nói: "Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng..
Vô thức buột ra một câu, rồi lại thấy câu này có hơi thừa
Giữa hai người, có sự khác biệt rất lớn về thực lực
Cho dù hắn muốn làm gì nàng, cũng chỉ có thể nghĩ thôi
Ngược lại nếu nàng muốn làm gì hắn thì Lý Nặc hoàn toàn không thể chống cự
Một lát sau, gần như nghe thấy hương thơm quen thuộc, Lý Nặc có chút khó tin, nương tử lại chấp nhận đề nghị của hắn, ôm chăn nằm bên cạnh hắn
Tuy hai người cùng giường, nhưng lại không chung gối, mỗi người tự ngủ trong chăn của mình
Từ dưới giường lên giường, có vẻ như chỉ là một bước nhỏ về không gian, nhưng thực tế là một bước tiến dài trong quan hệ của hai người
Lý Nặc rõ ràng cảm nhận được, theo thời gian sống chung, giữa hai người, đã không còn sự xa lạ và cách biệt như ban đầu
Nửa tháng trước, việc cả hai cùng nằm trên một chiếc giường lớn, hắn còn không dám nghĩ đến
Nhưng mà, có nương tử ngủ bên cạnh, quả thật làm người ta an tâm mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không cần lo gì cả
Ngủ thôi
Tống Giai Nhân nằm trên giường, nhìn như bình tĩnh lạnh nhạt, thực tế thì cơ thể trong chăn đang căng thẳng, nếu hắn thực sự muốn làm gì mình, thì nàng nên làm thế nào, tuy nói bọn họ là vợ chồng, nhưng mà...
Lúc này nàng có chút hối hận, thà rằng ngủ dưới giường còn hơn




Trong lòng nàng rối bời suy nghĩ lung tung, cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều bình ổn
Nàng nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện Lý Nặc đã ngủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.