Thư viện Vân Mộng
Một gian phòng học nọ, đang trong giờ học binh pháp
Người giảng bài là một vị lão tướng quân đã không còn cầm quân, hắn tràn đầy nhiệt huyết, phân tích sinh động như thật một trận chiến dịch kinh điển lấy ít thắng nhiều của quân Đại Hạ
Nhưng phía dưới các học sinh lại chẳng mấy ai chăm chú nghe
Những người bị phân đến lớp Ất này, đều không phải là những học sinh giỏi nhất thư viện
Thi đỗ đạt bảng vàng thì bọn họ không có hy vọng, đến khi thi cử qua đi, chỉ chờ tham gia tuyển chọn trong quân, đi con đường võ quan, ở trong quân rèn luyện chút thời gian, về sau cũng có thể làm một chức tham quân giáo úy gì đó..
Con đường này, gia tộc đã sớm hoạch định xong cho bọn họ
Vì vậy, từ nhỏ bọn họ phải tiếp nhận giáo dục của quan tướng, các loại kiến thức binh pháp, sớm đã học thuộc lòng, đối với những trận chiến kinh điển này, cũng đều rất quen thuộc
So với nội dung lão tướng quân giảng bài, bọn họ cảm thấy hứng thú hơn với trận ước chiến giữa Tống Du và Bùi Tuấn sau giờ tan học
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dãy bàn phía sau lớp học
Bùi Tuấn sắc mặt rất khó coi, vừa nãy trước giờ học, hắn bị Tống Du "ân cần hỏi thăm" đến cả mẹ trước mặt mọi người, mặc dù hận không thể đánh cho Tống Du một trận, nhưng đây là thư viện, đánh nhau trong thư viện, cả hai đều sẽ bị phạt cấm túc
Cũng may Tống Du đã đồng ý với hắn, sau giờ tan học gặp nhau tại rừng cây nhỏ phía sau thư viện, lát nữa hắn sẽ cho họ Tống biết cái giá của việc ăn nói hỗn xược
Liếc nhìn hai bóng người đang ngồi ở hàng ghế phía trước, Bùi Tuấn lâm vào suy tư
Tống Du và Chu Ngọc không biết vì sao lại đi cùng nhau, ngày nào cũng dính nhau như sam ở trong thư viện, giống như cả đi vệ sinh cũng muốn cùng một chỗ, còn có người thấy bọn họ cùng nhau đi thanh lâu, lại vào cùng một phòng
Trong thư viện đã có người đồn rằng, hai người bọn họ có sở thích Long Dương
Bọn họ có hay không đam mê Long Dương thì Bùi Tuấn không quan tâm, nhưng bên cạnh Chu Ngọc và Tống Du đều có một đám đàn em bao quanh, một mình hắn còn có thể chống đỡ, nếu như cả hai bọn họ liên thủ thì nhân thủ của hắn sẽ hơi thiếu
Mặc dù hắn không chắc Chu Ngọc có ra tay hay không, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị cho đầy đủ
Hắn xích lại gần một người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Lát nữa tan học, ngươi đi tìm Quách Hữu, bảo hắn mang người của hắn tới..
Lúc này, ở gần phía trước phòng học, Tống Du và Chu Ngọc cũng đang nhỏ giọng trò chuyện
Tống Du nhỏ giọng hỏi: "Họ Bùi có nhiều người, lát nữa, ngươi có muốn gọi cả Chu Đào đến không
Chu Ngọc giơ ngón trỏ lắc lắc, nói: "Không, lát nữa chỉ hai người chúng ta thôi, ai cũng không gọi
Tống Du sững sờ, ngạc nhiên nói: "Ngươi chắc chứ, họ Bùi nổi tiếng ra tay tàn độc, chỉ có hai ta, có thể sẽ thiệt thòi lớn đấy..
Chu Ngọc nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi quên chuyện lần trước rồi sao, đánh nhau xô xát nếu hơn ba người thì sẽ là đánh hội đồng, tội tăng lên một bậc, năm người tăng hai bậc, mười người tăng ba bậc, hai người chúng ta, không nhiều không ít là vừa
Lúc này Tống Du mới nhớ ra chuyện ở nha môn huyện Trường An lần trước, chủ yếu lần trước có muội phu che chở, hắn không bị tổn thất gì nên trí nhớ về chuyện này cũng không sâu sắc cho lắm
Được Chu Ngọc nhắc nhở, hắn mới nhớ ra, lúc đó cũng bởi vì quá nhiều người mà hai phe của bọn họ đều bị tăng thêm ba bậc hình phạt
Hắn lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện, có chút hối hận nói: "Hỏng rồi, ta quên dặn người ta chuẩn bị chút chày cán bột, mang tới phía sau thư viện bán..
Luật pháp khóa hắn không trốn học thì cũng ngủ, nhưng có một điều hắn nhớ rất rõ
Tay không đánh nhau, quất hình tăng một bậc, dùng đồ vật đánh nhau, trượng hình tăng một bậc, kiến thức này không phải do hắn học được ở trên lớp, mà là do muội phu dạy hắn trong thực tiễn
Chu Ngọc nghe Tống Du nói, cười gian một tiếng, nói: "Yên tâm đi, ta đã sớm dặn người chuẩn bị rồi..
Hai người nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười nham hiểm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảnh này, bị lão tướng quân đang giảng bài nhìn thấy, ông âm thầm lắc đầu, nghe nói hai tên tiểu tử nhà họ Tống và họ Chu đang đồng tính luyến ái Long Dương, giờ xem ra, lời đồn e là không sai..
Hai người cũng xem như có dáng người, bộ dạng coi như đàng hoàng, thật đáng tiếc, đáng tiếc
Tiết binh pháp vừa mới kết thúc, Bùi Tuấn và đám người đã nhanh chân rời khỏi lớp học, trước khi đi còn liếc Tống Du bằng ánh mắt hung dữ
Tống Du và Chu Ngọc thì vẫn vững vàng ngồi ở tại chỗ
Có người giao hảo với Tống Du đi lên trước, có chút lo lắng nói: "Du ca nhi, ngươi còn không đi à, Bùi Tuấn mấy ngày nay vẫn luôn tìm ngươi gây chuyện, đã sớm tập hợp đủ người, nếu ngươi không đi sẽ muộn mất..
Người mà Tống Du tin tưởng nhất trên đời này, e là chỉ có Lý Nặc
Hắn đối với lão cha Tống Liễm của mình cũng không tin bằng đối với muội phu
Xảy ra chuyện, mặc kệ là hắn đúng hay sai, phụ thân chỉ toàn không phân biệt phải trái mà la mắng
Mà muội phu hay trả ơn báo oán của hắn, tuy ít nói nhưng lại luôn âm thầm giúp hắn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện
Nàng có thể gả cho hắn, đời trước nhất định đã làm rất nhiều việc tốt
Để cho muội phu có đủ thời gian chuẩn bị, Tống Du phải đợi đến tận gần nửa canh giờ sau mới cùng Chu Ngọc rời khỏi lớp học, thong thả hướng cửa sau thư viện đi
Lúc này, ở rừng cây nhỏ phía sau thư viện, Bùi Tuấn cùng hơn hai mươi người, mỗi người trên tay cầm một cây gậy gỗ, đã không đợi được nữa rồi
Thật ra thứ trên tay bọn họ không phải gậy gỗ, mà là chày cán bột
Khu rừng cây nhỏ này, là nơi bọn họ hẹn ước chiến với Tống Du, bọn họ đã sớm đến đây đợi, nhưng Tống Du vẫn mãi chưa tới
Đợi cũng gần nửa canh giờ, bọn họ vốn đã bực bội, lại thêm một tên ngốc bán chày cán bột ở cổng sau thư viện, cứ rao hàng gần nửa canh giờ, làm người ta nhức tai..
Đúng là một tên ngốc không hiểu buôn bán, bán chày cán bột không đi nơi phố xá đông người, cổng sau thư viện, ai mà thèm mua thứ này chứ
Nói đi thì nói lại, vậy mà lại có người mua
Để có được sự yên tĩnh, Bùi Tuấn liền bảo người mua lại toàn bộ số hàng của tên bán rong kia, mới đuổi hắn đi được
Tên bán hàng rong thì đi rồi, nhưng bọn họ vẫn cứ chán nản mà đợi
Có người nhìn thấy cái chày cán bột dài và thẳng ở trong sạp hàng kia, liền bắt đầu ngứa tay, cầm lên một cây mân mê
Rất ít người đàn ông nào có thể từ chối một cái gậy vừa dài vừa thẳng vừa to, trong chốc lát, ai nấy đều có một cây trên tay
Không nói không rằng, tên bán hàng rong kia quả thực là một tên tiểu thương có lương tâm, những cây chày cán bột này vừa bóng vừa chắc, dùng để đánh nhau, cũng xem như là một món vũ khí tiện tay
Lại đợi một lúc, hai bóng người mới thong thả đến muộn
Chính là Tống Du và Chu Ngọc
Bùi Tuấn nhìn quanh một chút, cũng không thấy có ai đi theo bọn chúng, cũng ngẩn người, hỏi: "Chỉ có hai người các ngươi thôi à
Tống Du đứng cách hắn ba trượng, nói: "Đối phó với đám rác rưởi như các ngươi, chỉ cần hai bọn ta là đủ, không cần những người khác
Tuy hôm nay Tống Du đặc biệt ngông cuồng, nhưng Bùi Tuấn vẫn rất quân tử nói: "Đừng nói là chúng ta đông người mà bắt nạt ít người, cho các ngươi thêm nửa canh giờ, gọi hết người của các ngươi tới đi..
Tống Du không nói gì, chỉ nhìn Bùi Tuấn, làm mấy khẩu hình
Bùi Tuấn đọc hiểu mấy chữ không có âm thanh đó, trong đầu lập tức nhiệt huyết dâng trào, vung chày cán bột lên xông tới
Hôm nay hắn nhất định phải cho Tống Du biết cái giá của việc ăn nói hỗn láo
Thấy Bùi Tuấn xông lên, những người phía sau Bùi Tuấn cũng đều nhất loạt đuổi theo, Tống Du và Chu Ngọc thấy tình hình không ổn, lập tức quay người bỏ chạy, ngay lúc đó, từ một trà lâu cách đó không xa, đã có vô số bóng người xông ra
Khóe miệng Tống Du lộ ra nụ cười, hắn biết, muội phu nhất định đáng tin
Hắn và Chu Ngọc ba chân bốn cẳng, lập tức chạy tới chỗ đám nha dịch kia, chỉ vào phía sau, lớn tiếng nói: "Cứu mạng a, bọn chúng muốn đánh chết chúng ta..
Đám nha dịch bỗng nhiên xuất hiện, khiến Bùi Tuấn mấy người cũng ngẩn người, rồi đứng im tại chỗ
Người của nha môn huyện Trường An, sao lần nào đến cũng trùng hợp như vậy
Bất quá, khi Bùi Tuấn thấy trong đám người có một người trung niên bụng phệ, mặt hắn liền lộ ra nụ cười, ném chày cán bột trong tay, đi lên phía trước, vừa cười vừa nói: "Cô phụ..
Mới chỉ vừa thốt ra hai chữ, đã bị người kia bịt miệng lại
Bùi Tuấn trợn tròn mắt, vì không thể hô hấp được không khí mà giãy dụa kịch liệt, trong miệng phát ra những âm thanh nghẹn ngào không rõ
Trán Trương huyện thừa mồ hôi lạnh túa ra, nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Cái gì mà cô phụ, cô phụ của bản quan chết sớm rồi, không được nói bậy..
Vương huyện úy đứng bên cạnh hắn, đối với loại tình huống này đã quen, phất phất tay, nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn sáng tỏ, dám ở thành Trường An mà cầm đồ đánh nhau, bắt hết cho ta
Lúc này Bùi Tuấn đã gỡ được tay Trương huyện thừa ra, thông qua quan phục đoán được thân phận Vương huyện úy, tức giận nói: "Ngươi chỉ là một huyện úy nho nhỏ của Trường An, dám bắt ta, ngươi biết cha ta là ai không
Nếu là nha môn của quan lại khác, có thể hắn còn phải khách khí một chút, nhưng đối mặt với quan viên của nha môn huyện Trường An, hắn có thể không chút nể nang
Cha của hắn, đang giữ chức vị quan trọng trong phủ Kinh Triệu, là lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp của tên huyện úy nho nhỏ này..
Vương huyện úy còn chưa kịp nói gì thì Trương huyện thừa đã lên tiếng: "Đồ hỗn trướng, sao dám ăn nói với Vương đại nhân như vậy, vị này là công tử của Lý đại nhân Đại Lý tự khanh, còn không mau đến chào..
Bùi Tuấn nhìn người thanh niên cực kỳ tuấn tú đang đứng cạnh Tống Du, khẽ sững người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Nặc nhìn hắn, mong đợi mà lại tò mò hỏi: "Cha ngươi là ai
Hắn những ngày này cùng các bậc tiền bối pháp gia kia học được rất nhiều điều, có một chiêu chính là bắt nhỏ bắt già
Có một số quan viên tự thân không lộ sơ hở, không tiện trực tiếp ra tay, lúc này, liền có thể áp dụng chiến thuật quanh co, từ nhỏ ra tay, dụ dỗ già lộ ra sơ hở, từ đó tìm ra lý do để tra hắn
Nếu đối phương thực sự là tham quan gian thần, liền có thể thừa thế diệt trừ
Bùi Tuấn cứ đứng yên tại chỗ, trong nháy mắt, trong đầu quanh đi quẩn lại
Đại Lý tự chỉ có thể tra các quan viên từ tứ phẩm trở xuống, Minh Kính ti muốn đối với quan viên tứ phẩm ra tay, cũng phải có lý do chính đáng, nhưng phụ thân mình, chỉ là tòng tứ phẩm Kinh Triệu phủ thiếu doãn, ở vào một vị trí rất nguy hiểm
Với quyền thế của Lý Huyền Tĩnh, chỉ cần hơi vận động, để chức quan của phụ thân hắn giáng xuống nửa cấp là việc rất dễ dàng
Lúc đó, chức quan của phụ thân từ tòng tứ phẩm biến thành chính ngũ phẩm, là hắn có thể để Đại Lý tự trực tiếp ra tay, chuyện này, Lý Huyền Tĩnh đã từng làm không chỉ một lần
Tuyệt đối không thể vì mình, hại phụ thân
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn kinh hãi toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lắc đầu liên tục, kiên định nói: "Ta, ta không có cha
."