Giản Tri mỉm cười
Trước mặt người mà ngươi thực sự yêu thương, không có chuyện gì có thể che giấu được
"Nãi nãi
Nàng kéo cánh tay nãi nãi, tựa đầu lên vai nãi nãi, "Con muốn ra ngoài đi học, người thấy có được không
Nãi nãi là người duy nhất nàng có thể nói những lời thật lòng..
Nãi nãi nghe xong, trong mắt ánh lên tia sáng, "Tốt
Nãi nãi còn có chút tiền, đừng sợ
Hốc mắt Giản Tri nóng lên, ôm lấy eo nãi nãi, "Nãi nãi, bây giờ con có tiền rồi
Chỉ có nãi nãi, vĩnh viễn ủng hộ nàng như thế..
"Tốt, Tri Tri của ta có tiền, nhưng Tri Tri vẫn là Tri Tri, nãi nãi vẫn sẽ giữ lại tiền cho Tri Tri
Nãi nãi vuốt ve đầu nàng, nhẹ nhàng nói
"Nãi nãi..
Giản Tri tham luyến sự sủng ái này, trong lòng lại rất đỗi lo lắng, "Thế nhưng, con đi ra ngoài có lẽ vài năm, con phải làm sao nếu nhớ nãi nãi
"Đứa nhỏ ngốc, nhớ nãi nãi thì gọi video cho nãi nãi
Nãi nãi vẫn còn trẻ lắm, cứ ở trong nhà, không đi đâu cả
Sau này, nếu Tri Tri của ta học thành tài trở về phát triển, nãi nãi sẽ chờ Tri Tri về nhà
Nếu Tri Tri muốn ở lại nước ngoài, nãi nãi sẽ theo Tri Tri đi, Tri Tri đừng chê nãi nãi quấy rầy nhé
"Nãi nãi
Sao lại nói vậy
Giản Tri vội vàng nói, "Sau này, con sẽ dẫn nãi nãi đi thật nhiều nơi, chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới
"Tốt
Nãi nãi cười, vỗ nhẹ lưng nàng, giống như hồi nhỏ ru nàng ngủ, "Nãi nãi sẽ đợi Tri Tri dẫn ta đi vòng quanh thế giới
Đêm đó, Giản Tri ngủ cùng nãi nãi, nửa đêm lại có mưa
Giản Tri bỗng nhiên hiểu ra, vì sao khi ngủ trong tiếng mưa, nàng luôn ngủ rất yên ổn
Bởi vì mỗi lần trời mưa, sau khi nàng ngủ cùng nãi nãi, nãi nãi luôn vỗ về nàng, kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện
Tiếng mưa, cùng lời thủ thỉ ôn tồn của nãi nãi bầu bạn nàng đi vào giấc ngủ
Sau này, nãi nãi không còn hỏi nàng về chuyện Ôn Đình Ngạn nữa, hay những chuyện không vui
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng nghĩ, nãi nãi không hỏi gì, nhưng chắc chắn là hiểu tất cả
Trong sự yên ổn này, nàng ngủ mãi đến khi mặt trời lên cao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có chuông báo thức đánh thức nàng
Nàng mới nhớ ra, tối qua di động không sạc, chắc là hết pin rồi
Nhưng nàng cũng không muốn bật máy lên
Giờ phút này, cảm giác cắt đứt liên lạc với thế giới thật dễ chịu và tự tại
Đêm qua mưa, dù sáng sớm trời đã nắng, trong không khí vẫn còn hơi thở ẩm ướt của đất, một mùi hương đặc trưng của nông thôn
Nãi nãi không có ở nhà, chắc là đi mua đồ ăn sáng rồi
Nàng bước vào trong sân, hít một hơi thật sâu không khí
Trong sân có một căn phòng ánh sáng (phòng kính), bên trong trống không, ngoài thanh xà ngang ra, không có gì cả
Đó là nơi nàng từng luyện múa, từ năm năm trước, nàng đã không vào đó nữa
Bên trong chắc là đã biến thành một đống đổ nát rồi
Bây giờ nàng, đã không còn sợ chạm vào ký ức
Nàng không nhịn được bước tới, mở cửa ra
Ngay lập tức, nàng ngây người tại chỗ
Bên trong khô ráo, sạch sẽ, không hề dính một hạt bụi, không có chút đổ nát nào, y hệt như năm năm trước
Nàng sờ lên thanh xà ngang, ngón tay không hề dính một chút bụi trần..
Nãi nãi đã quét dọn mỗi ngày sao
Căn phòng kính này, mái nhà rất cao, để nàng có thể thoải mái nhào lộn
Đó là do nãi nãi cố ý thuê người làm cho nàng..
Nàng không nhịn được kéo tất cả rèm cửa ra, ánh nắng từ bốn phương tám hướng tràn vào
Nàng đứng trước thanh xà ngang, sự thôi thúc từ cơ bắp không ngừng cuộn trào
Cuối cùng, nàng nâng lên cái chân bị thương, gác lên trên thanh xà ngang..
Một loại cộng hưởng của linh hồn và vực thẳm dâng trào trong cơ thể, nàng nén nước mắt hạ thấp cơ thể..
Có những chuyện, một khi đã dừng lại, muốn bắt đầu lại, thật sự là không được..
Nàng không biết đã ngã bao nhiêu lần, vẫn không thể xoay tròn, nhảy nhót như trước đây
Khi nàng lại một lần nữa ngã sấp, đau đớn lớn lao ập đến, nàng nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi và nước mắt cùng nhau chảy trên khuôn mặt
Nàng cuối cùng bỏ cuộc
Giản Tri, không thể nào
Năm năm trước bác sĩ đã nói không thể khiêu vũ nữa, năm năm trôi qua, ngươi đã cứng nhắc như một cây gậy trúc, làm sao có thể nhảy lên được nữa
Bỗng nhiên cảm thấy bên ngoài có người
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nãi nãi và một nam tử đứng ngoài cửa sổ kính sát đất
Nam tử kia lại là..
Tương Sĩ Phàm
Nãi nãi sao lại đi cùng hắn
Bộ dạng chật vật của nàng lại bị người ngoài nhìn thấy sao
Nàng hoảng loạn vô cùng..
"Trước đây nàng là vũ công, nhưng giờ nàng là người què, có khác gì phế vật
"Có thể giúp ngươi làm gì
Đi tiếp khách không được, ở nhà bưng trà rót nước còn lo lắng làm văng tung tóe
A Ngạn, ngươi uống nước..
Như thế này, như thế này, là như thế này sao
"A Ngạn, A Ngạn, A Ngạn, uống nước, A Ngạn, a— ngã rồi, A Ngạn ôm một cái—" Tiếng chế giễu của những huynh đệ của Ôn Đình Ngạn lại vang lên như ma âm bên tai nàng
Nàng sợ hãi bò đến cửa sổ, kéo rèm cửa lên, rồi tựa vào sau rèm, ôm miệng, không để chính mình khóc thành tiếng
"Tri Tri
Tri Tri
Giọng nãi nãi vang lên bên ngoài cửa
"Không cần
Nãi nãi
Không cần vào
Cầu xin người, không cần vào
Nàng cố gắng hết sức kiểm soát, không để nãi nãi nghe thấy giọng nghẹn ngào của mình, nhưng nước mắt lại vỡ bờ tuôn trào ra ngoài
Nàng không muốn, không muốn nãi nãi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình, càng không muốn người ngoài nhìn thấy sự khuất nhục và xấu hổ của mình
Nhưng sự việc trái với mong muốn
Cánh cửa, từ bên ngoài bị mở ra
Ánh nắng, chiếu bóng dáng người đứng ở cửa xuống sàn nhà, kéo dài
Đó là Tương Sĩ Phàm
Giản Tri ngồi trên đất, vừa khóc vừa lắc đầu, lùi lại phía sau, "Không cần tới đây
Ngươi không cần tới đây
Ngươi ra ngoài
Ra ngoài đi
Nhưng Tương Sĩ Phàm không làm vậy
Hắn ngược lại sải bước đi về phía nàng, đi đến trước mặt nàng, đặt điện thoại di động xuống đất, rồi đưa tay về phía nàng
"Ngươi muốn làm gì
Ngươi ra ngoài
Ý thức phòng vệ của nàng khởi động, hai tay ôm lấy vai, cả người co lại thành một khối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tương Sĩ Phàm không nói gì, trực tiếp đỡ nàng đứng dậy, đồng thời, điện thoại di động của hắn bắt đầu phát ra âm nhạc «Hóa Điệp»
Ký ức vẫn khắc sâu trong cơ thể, nàng dưới sự nâng đỡ của hắn tự nhiên duỗi thân thể, tay và chân như cánh chim bay múa
«Hóa Điệp», là một khúc song vũ, là điệu múa nàng từng đoạt giải ở trường..
Dù chân nàng không ổn, nhưng các động tác nàng vĩnh viễn không quên..
Bởi vì có Tương Sĩ Phàm nâng đỡ và chống đỡ, điệu nhảy này vậy mà lảo đảo, chật vật hoàn thành
Mặc dù động tác bị sai lệch, mặc dù đầy rẫy sai sót, nhưng đây là lần đầu tiên nàng hoàn thành một điệu múa sau năm năm bị thương..
Âm nhạc ngừng, nàng đứng giữa phòng tập, cảm giác như đang trong mơ
"Học tỷ, khiêu vũ là một loại tâm cảnh, chỉ cần ngươi muốn nhảy, là có thể bay lên
Tương Sĩ Phàm đứng trước mặt nàng, ánh mắt sáng ngời, nói với nàng, "Học tỷ, lời này có phải hơi quen tai không
Giản Tri cuối cùng nhớ ra, học đệ cùng nhảy song vũ «Hóa Điệp» với nàng, người luôn nhảy không tốt, lúc nâng đỡ còn làm nàng ngã, ngày hôm đó hắn tự trách dưới gốc cây, nàng hình như đã nói với hắn, chính là lời này.