Ôn Tiên Sinh, Xin Tự Trọng

Chương 3: Chương 3




Nhưng mà, màn biểu diễn khoa trương trêu chọc ấy không chỉ khiến những người bên trong cười rộ lên, Lạc Vũ Trình đang ngồi cạnh Ôn Đình Ngạn, càng là cười đến mức dựa cả vào vai hắn
Thế nhưng, Ôn Đình Ngạn lại chẳng hề lên tiếng..
A Văn cười quay người lại, “A Ngạn, là như vầy...” Chữ “sao” còn chưa kịp hỏi ra, nhìn thấy Giản Tri đang đứng ở cửa, nụ cười cứng lại tại chỗ, “Chị..
Chị dâu...”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa
Ai nấy đều ngây người
Lạc Vũ Trình từ trên vai Ôn Đình Ngạn đứng thẳng dậy, cười nói, “Ôi, đây là vợ của A Ngạn trong truyền thuyết phải không
Chào ngươi, mau vào đi, ta là bạn tốt của A Ngạn.”
Giản Tri nhìn tất cả mọi người trong phòng bao, trái tim nàng đã hoàn toàn lạnh giá
Ôn Đình Ngạn cuối cùng cũng đứng dậy, bước về phía nàng, “Giản Tri, nàng đến đây lúc nào
Bọn hắn chỉ đùa thôi, nàng đừng để trong lòng.”
Giản Tri nhìn hắn, cảm thấy người này thật xa lạ vô cùng, chưa bao giờ xa lạ đến mức này
Hoá ra, sau khi người khác chế giễu vợ hắn, hắn đứng lên, lại đứng về phía của người khác
“Đúng vậy, chị..
Chị dâu, xin lỗi, ta chỉ là nói đùa thôi, nàng đừng giận.” A Văn đặt ly rượu xuống xin lỗi
“Giản Tri!” Ôn Đình Ngạn đi đến trước mặt nàng, định ôm nàng
Giản Tri chợt nhớ đến Lạc Vũ Trình đang dựa vào vai hắn cười, nhớ đến bàn tay hắn tự phục vụ bản thân trong phòng tắm, nhớ đến khoảnh khắc bộc phát hắn đã gọi một tiếng “Trình Trình”, nhất thời, nàng cảm thấy bàn tay này của hắn thật dơ bẩn vô cùng
Nàng vội vã tránh ra
“Giản Tri.” Ôn Đình Ngạn nhìn bàn tay mình trống không, cũng là không ngờ tới, thở dài, “Ta thay bọn hắn xin lỗi, đừng giận có được không
Về nhà ta tặng nàng quà, nàng muốn gì ta mua cái đó.”
Lạc Vũ Trình làm bộ giận dỗi trừng mắt nhìn A Văn một cái, “Làm cho vợ A Ngạn giận rồi, còn không xin lỗi
Ngươi tưởng ai cũng như ta à, thô lỗ ngốc nghếch, vô tư lự, cứ mặc các ngươi nói đùa!”
Giản Tri thầm cười lạnh, lời này, thật đúng là Trà xanh a..
Nhưng hiển nhiên, đám đàn ông này lại không nghe ra, bọn hắn cảm thấy những lời đó rất hữu dụng
A Văn bị trừng mắt xong thì không phục, “Ta đã nói xin lỗi rồi mà
Ta cũng không biết chị dâu sẽ đột nhiên đến, ta thật sự là chỉ nói đùa.”
“Trò đùa, phải khiến người bị đùa cảm thấy buồn cười, mới gọi là trò đùa.” Giản Tri run rẩy nói ra câu này, hình như nàng đã dùng hết tất cả dũng khí của mình rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng là người tàn tật, nàng không xứng với Ôn Đình Ngạn
Sự thừa nhận này, suốt năm năm qua đã như một lời nguyền quây khốn nàng
Bất luận ai nghi vấn nàng, hay ánh mắt khinh thường của họ, đều khiến nàng chỉ biết do dự, chỉ biết như một con cừu non tránh về cái ổ của mình, rất lâu rất lâu không ra ngoài, yên lặng tự mình chữa lành vết thương
A Văn nghe xong, bĩu môi, “Thế nhưng ta đã nói xin lỗi rồi mà!”
“Ta..
Ta không chấp nhận...” Giản Tri run rẩy càng dữ dội, nàng là lần đầu tiên đối diện và đáp trả sự chế giễu như thế này
“Vậy nàng còn muốn thế nào?” A Văn bĩu môi
Giản Tri cũng không biết mình muốn thế nào, nàng chỉ lắc đầu, biểu thị không chấp nhận, không chấp nhận sự cười nhạo của bạn bè trượng phu, không chấp nhận việc trượng phu lại đứng về phía bạn hắn
“Thôi, mọi người đừng nói nữa.” Ôn Đình Ngạn đứng dậy, chắn giữa nàng và A Văn
Hắn là người đứng đầu nhóm người này
Tốt nghiệp đại học, là hắn dẫn dắt nhóm người này xông pha, dựa vào ý tưởng kinh doanh siêu việt và khả năng thực hành của hắn, mới tạo nên sự thịnh vượng ngày nay
Cho nên, chỉ cần hắn lên tiếng, những người khác liền không dám nói thêm một lời nào
“Giản Tri.” Ánh mắt Ôn Đình Ngạn nhìn nàng vẫn bình tĩnh như trước đây, hoàn toàn khác với vẻ mặt sáng rực trong video với Lạc Vũ Trình, “Bọn hắn đều là bạn tốt nhiều năm của ta, người ta không có ác ý, chỉ là nói đùa mà thôi, nể tình ta, tha thứ cho bọn hắn, ta để tài xế đưa nàng về nhà nhé?”
“Chị dâu...” Lạc Vũ Trình bĩu môi đứng bên cạnh Ôn Đình Ngạn, “Nếu như nàng thực sự muốn giận, thì hãy giận ta đi, không cần không để ý đến A Ngạn, bọn hắn là vì ta trở về mới tổ chức buổi tụ họp hôm nay..
A Ngạn, ngươi bảo phu nhân cùng nhau ở lại ăn cơm đi, ta sẽ kính nàng một chén rượu tạ lỗi.”
À, đây thật sự là đổ ra một chén trà ngon
“Xin lỗi.” Giản Tri nhìn Ôn Đình Ngạn, Lạc Vũ Trình dám nói như thế, đều là do hắn dung túng
Nàng kìm nén sự ghen tuông trong lòng, “Ta không uống rượu, càng không uống rượu vị trà xanh.”
Lạc Vũ Trình thoáng cái liền muốn khóc, nhìn về phía Ôn Đình Ngạn, “A Ngạn, nàng ấy đang mắng ta sao
Ta...” rồi sau đó làm bộ cố gắng nhịn xuống không khóc, “Không sao không sao, chị dâu hiểu lầm ta, nói ta vài câu không sao cả, ngươi đừng trách nàng...”
Sắc mặt Ôn Đình Ngạn nghiêm nghị đứng dậy, “Giản Tri, Trình Trình có ý tốt, nàng làm gì phải chua ngoa như thế?”
Có ý tốt
Chỉ có đồ đần mới cảm thấy lời này là có ý tốt đi
Ôn Đình Ngạn là kẻ ngốc sao
Không, hắn không phải, hắn chỉ là đang lựa chọn không công bằng giữa đúng và sai
Lòng hướng về bên nào, bên đó chính là đúng
Giản Tri nhìn hai người trước mắt, còn có mấy người phía sau bọn hắn, chỉ cảm thấy, giữa nàng và bọn hắn phảng phất ngăn cách một khe vực không thể vượt qua
Bọn hắn mới là người cùng một chiến tuyến, là một khối đoàn thể kiên cố, còn nàng, chẳng qua là người ngoài xông vào thế giới của bọn hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không, thậm chí, nàng từ trước đến nay chưa từng chen chân vào thế giới của bọn hắn, dù là lay động ở vòng ngoài, đều là quá mức rồi
Nàng cố gắng nén nước mắt, nhẹ nhàng “A” một tiếng, xoay người liền hướng bên ngoài đi
Phía sau, giọng Lạc Vũ Trình đang nói, “A Ngạn, chị dâu nàng...”
“Không sao, nàng rất hiểu chuyện, ta về nhà dỗ dành là được, nào, chúng ta tiếp tục, không cần quan tâm nàng.” Ngầm bên trong, hắn quay đầu nhìn bóng lưng Giản Tri, gửi một tin nhắn cho tài xế, bảo tài xế đi đưa nàng về
Giản Tri rất muốn bước đi thong dong một chút, ổn định một chút, đáng tiếc, nàng không thể, chân của nàng, mỗi lần càng kích động, liền đi càng xiêu vẹo
Ngay lúc này, dáng vẻ nàng chật vật và vội vã chạy ra ngoài như vậy, có phải là giống hệt như lúc A Văn học nàng sau đó không
Bọn hắn nhất định sẽ tiếp tục cười vang sau khi nàng đi đi
Nàng dùng lực lau nước mắt, đi càng gấp, cũng càng xiêu vẹo..
Lúc tài xế của Ôn Đình Ngạn đuổi theo ra đến nơi, bên ngoài nhà hàng đã không còn bóng dáng Giản Tri
Tài xế trở về báo với Ôn Đình Ngạn
Ôn Đình Ngạn hơi nhíu mày, gọi điện thoại cho Giản Tri, Giản Tri không nghe, mà lại ngắt máy, gọi lại lần nữa, đã tắt nguồn
A Văn vốn dĩ trong lòng cũng có chút không thoải mái, bây giờ càng lên tiếng, “A Ngạn, tính tình này của chị dâu, cũng chỉ có ngươi mới cưng chiều, với thân phận, hình tượng của ngươi bây giờ, cưới ai về nhà mà không thờ ngươi như thần, nàng ta còn dám giận dỗi với ngươi, ngươi thật sự là tính tình quá tốt rồi.”
Ôn Đình Ngạn im lặng không nói
Những người khác giúp lời A Văn, “A Văn nói đúng đấy, ngươi vì nàng ta, vì cái nhà này mà bỏ ra nhiều như thế, ở bên ngoài vất vả như vậy, nàng ta không thông cảm cho ngươi không quan tâm ngươi, cái chuyện nhỏ nhặt này còn giận dỗi cho ngươi xem, ngươi đáng giá sao?”
“Đúng thế, ngươi có thể kết hôn với nàng ta, đã là ân huệ trời ban, nếu không, một người tàn tật như nàng ta, sau này còn ai có thể muốn nàng ta
Ngươi không cần, nàng ta chỉ có thể gả cho một người tàn tật khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.